Chương 682: Một Chưởng Chấn Động Tứ Phương

Tối Cường Hệ Thống

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 682: Một Chưởng Chấn Động Tứ Phương

Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

– Nói khoác không biết ngượng.

– Thanh Hoàng Bạch Đế thuật!

Trong chớp mắt, ánh sáng chấn động, vòng xoáy pháp lực không ngừng mở rộng, trong vòng xoáy bay ra vô số dải lụa thanh mang, toàn bộ thiên địa bị lôi kéo vào.

Ầm ầm!

Bàn tay khổng lồ trên trời giáng xuống, mỗi một ngón tay đều ngưng luyện pháp lực vô tận, từng dòng pháp lực Cự Long quấn quanh trên ngón tay, dữ tợn, rít gào, nuốt chửng mọi thứ.

Lâm Phàm tu luyện đến cảnh giới đã sớm không cần chiêu thức, một khi xuất thủ chính là võ đạo thần thông, Vạn Pháp Quy Nhất cảnh cô đọng ngàn vạn công pháp, chỉ cần một ý nghĩ, ngàn vạn công pháp cô đọng trong lòng.

Xoạt xoạt!

Năm đại chỉ thủ khuấy động thiên địa, vòng xoáy pháp lực mạnh mẽ chạm đến bàn tay Lâm Phàm lập tức nổ tung, không có khả năng chống cự, ngón tay Lâm Phàm chỉ cần sờ một cái, tựa như nắm lấy toàn bộ thế giới, nắm toàn bộ trong tay.

Thanh Hoàng khiếp sợ nhìn tình cảnh trước mắt, hắn không tin được đối thủ có thể trấn áp toàn bộ chiêu thức của mình.

– Làm sao có khả năng!

Thanh Hoàng kinh hãi biến sắc, thân hình lay động, vạn ngàn thanh mang bắn mạnh ra, hóa thành một tôn Thanh Hoàng Chi Thần.

Từng vị Thanh Hoàng chi thần này đều có tu vi Thần Thiên Vị tầng bốn, tổ hợp lại với nhau hình thành một đại trận.

Vô cùng kỳ diệu, thần uy cái thế, thế nhưng đối với Lâm Phàm, tất cả những thứ này đều là con cọp giấy.

– Không có gì không thể, đã bảo nằm xuống cho bản Đế mà lại không chịu.

Lâm Phàm lần thứ hai đánh ra một chưởng.

Vô số Thanh Hoàng chi thần không có bất kỳ sức phản kháng, nổ tung trong nháy mắt, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không có.

Ầm ầm!

Thủ Hộ Chi Địa chấn động, Thanh Hoàng bị Lâm Phàm một chưởng đánh xuống mặt đất, toàn thân nứt toác, máu tươi phân tán.

– Hừ, một chút thực lực này mà cũng dám cùng bản Đế kêu gào, đồ cái thứ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà chưa thấy dái xệ chưa hết hồn mà.

Lâm Phàm giẫm lên người Thanh Hoàng, nhìn hắn đầy miệt thị.

Ầm!

Lúc này, suy nghĩ mọi người như muốn nổ tung, từng người từng người không dám tin tưởng nhìn một màn trước mắt.

Bọn họ không nghĩ tới cường giả như Thanh Hoàng vậy mà không thể chịu nổi ba chiêu của đối phương, thế giới này đảo loạn cmnr.

– Thanh Hoàng vậy mà thất bại.

– Sao có thể, Thanh Hoàng là cường giả Thần Thiên Vị tầng tám a, Thanh Hoàng Tuyệt Thế lại là công pháp cấp cao nhất, Thiên Địa Thần Đan còn mạnh hơn Thần Thiên Vị tầng tám bình thường rất nhiều.

– Khủng khiếp, quá khủng khiếp rồi, Quân Khởi Nghĩa này đã giẫm ba tiểu đội có tiếng dưới chân rồi, tư thế nổi dậy không thể chống đối.

Đám người lúc trước không xem trọng Quân Khởi Nghĩa, giờ đã rõ ràng, bọn họ quật khởi là đương nhiên.

Nhưng hậu quả của việc này, chính là xuất hiện ba cường địch.

Tiểu đội Cuồng Long và tiểu đội Kiếm Thần thì dễ nói, mấu chốt là tiểu đội Thanh Hoàng này.

– Súc sinh, buông ra, ta muốn giết ngươi.

Giờ khắc này, Thanh Hoàng đã không cách nào bình tĩnh được, bị người ta đạp dưới chân, hắn sao có thể nhẫn nhịn, vẻ mặt trở nên vô cùng dữ tợn.

Liễu Sắc Vi hai mắt tựa như sắp bùng nổ, cả người trở nên ngớ ngẩn.

Thanh Hoàng vô cùng mạnh mẽ, lại bị hắn đạp dưới chân, chuyện này khiến người ta không tin được a.

– Muốn giết ta, ha ha, vốn còn muốn giữ lại cho ngươi một mạng, chỉ muốn giáo huấn ngươi một chút, nhưng nếu ngươi đã động sát tâm với bản Đế, vậy thì không thể giữ ngươi lại được rồi, bất quá, thượng thiên có đức hiếu sinh, bản Đế không thể đuổi cùng giết tuyệt, không bằng như vậy đi, bản Đế sẽ thuần hóa ngươi làm nam tì, cho bản Đế sai khiến.

Lâm Phàm cười nói.

Nụ cười này để người bên ngoài nhìn vào, lại thấy vô cùng khủng bố.

– Thuần hóa làm nô, chuyện này so với giết Thanh Hoàng còn nghiêm trọng hơn.

– Đúng đấy, cũng lâu như vậy rồi người giám sát thế nào còn chưa chịu xuất hiện.

– Các ngươi nhìn kìa, đến rồi.

– Thủ Hộ Chi Địa cấm sử dụng pháp lực để đấu nhau, Quân Khởi Nghĩa dám không tuân theo, lẽ ra nên khai trừ.

Một thanh âm uy nghiêm phá không mà đến, vang vọng đất trời.

Mọi người nghe nói như thế, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, giám sát đến thì tốt rồi.

Sau khi nghe nói sẽ đuổi Quân Khởi Nghĩa ra ngoài, trong lòng bọn họ yên ổn trở lại.

Đuổi tiểu đội một lời không hợp là đánh nhau này ra ngoài, cũng là có trách nhiệm đối với đông đảo các tiểu đội khác Thủ Hộ Chi Địa.

– Hừ, việc mà Quân Khởi Nghĩa bọn ta làm, một người giám sát nho nhỏ như ngươi có thể quản sao?

Lâm Phàm hai mắt sững sốt, thô bạo vênh váo, năm ngón tay mở ra bắt thiên địa.

– Hạ xuống cho ta.

Lâm Phàm động thủ, năm ngón tay rót vào hư không, cứng rắn nắm tên giám sát từ trong hư không bắt ra ngoài.

– Làm càn!

Giám sát giả nổi giận, hắn không nghĩ tới trong Thủ Hộ Chi Địa này lại có gia hỏa cả gan làm loạn như vậy.

Mọi người vây xem thấy Lâm Phàm động thủ với giám sát giả, hoàn toàn không biết nói gì hơn.

Điên rồi, tên này nhất định điên rồi a.

– Thí chủ lại dọa người khác nữa rồi.

Thích Già Tôn Giả nhìn một màn trước mắt, không khỏi thở dài.

Mỗi sự việc trọng đại cần đe dọa người khác đều bị Lâm thí chủ chiếm đoạt, làm bần tăng không có một chút cơ hội nổi tiếng nào.

– Đội trưởng thật bá đạo, giám sát giả cũng dám đánh.

– Chúng ta là Quân Khởi Nghĩa, Quân Khởi Nghĩa là phải thô bạo như thế.

– Ta muốn khóc quá.

Lâm Phàm nắm người giám sát trong tay, nghiêng mặt nói:

– Chính là ngươi muốn đuổi Quân Khởi Nghĩa của bản Đế ra ngoài đúng không? Bản Đế muốn hỏi một chút, ai cho ngươi can đảm như vậy?

Người giám sát không nghĩ tới trong Thủ Hộ Chi Địa vẫn còn hạng người mạnh mẽ như thế, không khỏi nổi giận.

– Thủ Hộ Chi Linh! Bắt người này cho ta.

Ầm ầm!

Hư không vốn đang bình lặng đột nhiên chấn động, từng màn ánh sáng từ trên trời giáng xuống.

– Đây là Thủ Hộ Chi Linh, mặc kệ tu vi mạnh bao nhiều đều bị trói lại, cái tên này gặp xui xẻo rồi.

– Đúng đấy, mặc kệ tu vi của hắn cao đến đâu, cũng không có khả năng giãy ra.

– Mấy ngàn năm trước có một tên cường giả Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị làm càn trong Thủ Hộ Chi Địa, cuối cùng chính bị Thủ Hộ Chi Linh hàng phục, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Từng màn ánh sáng tựa như dải lụa, trói tất cả mọi người của Quân Khởi Nghĩa lại.

Mà một cái lớn nhất đang kéo về hướng Lâm Phàm.

Lâm Phàm nhìn những Thủ Hộ Chi Linh này, khẽ nhíu mày, khí tức của Thủ Hộ Chi Linh này vô cùng quái dị.

– A, buông, đội trưởng cứu ta với.

– Thí chủ, đây là cái gì a, bần tăng không thể động đậy được nữa.

Thích Già Tôn Giả đã bị trói lại, một chút cơ hội phản kháng cũng không có, cảm thấy ngơ ngác.

Thủ Hộ Chi Linh lớn nhất cuồn cuộn như một Cự Long, trong nháy mắt, trói Lâm Phàm lại.

Để Lâm Phàm khiếp sợ chính là, mình bị trói nhưng không hề có một chút sức phản kháng nào, thậm chí ngay cả pháp lực cũng không thể vận chuyển, như bị giam cầm vậy.

– Quân Khởi Nghĩa khuấy đảo trật tự của Thủ Hộ Chi Địa, tình tiết nghiêm trọng, quất 10 ngàn roi, đuổi ra ngoài.

Người giám sát phẫn nộ quát, đối với hạng người hay làm càn này, căn bản không thể nhịn được nữa.

– Ha ha!

Thời khắc này, Nhiếp Cuồng Long và Phong Vô Song đều nở nụ cười.

Bị Thủ Hộ Chi Linh buộc chặt, không người nào có thể giãy ra, thực lực của ngươi có thông thiên thì thế nào, vẫn phải bị phạt mà thôi.

– Tự tìm đường chết a.

– Ở Thủ Hộ Chi Địa mà còn dám càn rỡ, đúng là không coi ai ra gì.

– Nếu như có thể nhịn một chút, đã phong quang vô hạn rồi, nhưng bây giờ, không chết cũng tàn tật.

Lâm Phàm không thể động đậy tay chân đột nhiên hít sâu một hơi:

– Thủ Hộ Chi Linh, buông bản Đế ra, ngươi cũng biết bản Đế là ai, chẳng lẽ ngươi muốn chết hay sao?

Lâm Phàm phẫn nộ quát, hai mắt thiêu đốt ngọn lửa hừng hực.

– Ha ha, người nọ không lẽ bị dọa đến váng đầu rồi, lại dám kêu Thủ Hộ Chi Linh buông ra, chẳng lẽ hắn không biết Thủ Hộ Chi Linh là thứ công chính nhất sao?

– Đúng đấy, quả thật là đồ nhà quê, ỷ có một thân thực lực liền vô pháp vô thiên.

– Lâm Phàm, ngươi đừng nằm mơ, bị Thủ Hộ Chi Linh buộc chặt, đừng nghĩ sẽ được buông ra.

Nhiếp Cuồng Long cười lạnh nói.

Người giám sát cười thầm trong lòng, muốn Thủ Hộ Chi Linh buông ra, trừ phi Thủ Hộ giả đến.

Nhưng vào lúc đó, tất cả mọi người trợn to hai mắt, kinh ngạc thốt lên một tiếng.

– Cái này không thể nào!