Chương 867: Một Trứng Nơi Tay Thiên Hạ Ta Có

Tối Cường Hệ Thống

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 867: Một Trứng Nơi Tay Thiên Hạ Ta Có

Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Hai đạo kiếm ý kinh thiên động địa quét ngang vạn cổ, mặc kệ cường giả cường đại như thế nào, nếu như trong hai đạo kiếm ý này cũng sẽ bị khuấy thành mảnh vỡ.

Lúc này, Kiếm Tổ mới phát hiện bên trong kiếm ý của đối phương cũng có Tam Sinh Luân Hồi Kinh, nhưng chuyện này sao có khả năng, Tam Sinh Luân Hồi Kinh vốn là thần thông của Phật Tổ, trên thế giới này chỉ có một bản duy nhất, sao tên Nhân tộc kia cũng biết được.

Hào quang chiếu xạ từ kiếm ý, khiến thiên địa thương khung đều chấn động, mây đen cuồn cuộn, hai tuyệt chiêu va chạm vào nhau tản ra kiếm ý cắt rời đại địa trong vòng ngàn dặm.

– Không nghĩ tới chúng ta lại hoà nhau.

Lâm Phàm cười nói.

– Ngươi sao có được Tam Sinh Luân Hồi Kinh.

Kiếm Tộc Chi Tổ kinh hô.

– Ha ha, bởi vì… Tam Sinh Luân Hồi Kinh này chính là do bản Đế truyền thụ ra.

Lâm Phàm cười nhạt.

Nhưng nụ cười này trong mắt Kiếm Tổ lại dị thường khủng bố.

– Sao có thể có chuyện đó…

Lâm Phàm không nói gì thêm, ném trường kiếm trong tay vào Động Thiên, còn Kiếm Tộc Chi Tổ lại nắm lấy cơ hội điểm một chỉ lên lên ngực Lâm Phàm.

– Chết đi.

Kiếm Tổ cuồng bạo.

Ầm!

Kiếm Tổ hoảng sợ phát hiện, một chỉ này của hắn dĩ nhiên không thương tổn được đối phương, nhưng chớp mắt sau đó Kiếm Tổ lại thấy một khối gạch màu đỏ đập lên đỉnh đầu mình.

Kiếm Tộc Chi Tổ không dám khinh thường vì Nhân tộc này rất âm hiểm, cố gắng tránh thoát một kích của đối phương.

– Ngươi…

– U ah.. lợi hại quá, dĩ nhiên lại thoát được.

Lâm Phàm có chút thất vọng, hắn không ngờ Kiếm Tổ này lại cảnh giác như vậy, ngay cả một viên gạch mà cũng không dám thử.

– Đến, tiếp tục nào.

Lâm Phàm vẫy vẫy tay cho Kiếm Tổ, ra hiệu cho hắn tiếp tục biểu diễn.

Đối mặt với thủ thế nhục nhã này, Kiếm Tổ triệt để nổi giận, một chiêu kiếm tản ra hàn quang quét ngang chín vạn dặm lần nữa chém tới Lâm Phàm.

Leng keng!

Một chiêu này lại đánh vào người Lâm Phàm nhưng hắn vẫn không có một chút thương tổn nào.

Nhưng lần này là một cơ hội tốt cho Lâm Phàm.

– Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên, lên đi.

Thất bại!

– Kiếm Tổ ngươi đừng sợ hãi rụt rè như vậy, có gan mạnh mẽ chống đỡ một gạch của bản Đế xem sao.

Lâm Phàm hô to, biểu thị rất bất đắc dĩ.

Thực lực bản thân hắn không có mạnh như Kiếm Tổ, nếu muốn chém giết đối phương, nhất định phải triển khai một ít chiêu trò mới được.

Nhưng cái tên Kiếm Tổ này hết sức thô bỉ, phát hiện tình huống không ổn là tránh né ngay, chuyện này để Lâm Phàm rất khó chịu.

Thực sự là một ngày cứt chó mà.

– Nhân tộc, ngươi đừng làm càn.

Kiếm Tộc Chi Tổ nổi giận gầm lên, một đạo kiếm ý phóng thẳng lên trời, trong đó có tâm ý bát hoang ngưng tụ, tạo thành hào quang óng ánh bổ ngang tới.

– Tung hoành!

Kiếm Tổ trong nháy mắt biến thành tám người, từng cái phân thân đều bộc phát khí thế ngút trời, không thể nhìn ra cái nào là bản thể.

– Mịa nó, xem ra cần phải nỗ lực đập một cái rồi.

– Ta đập.

Thất bại!

Thất bại!

Thất bại!

Lúc này, Lâm Phàm giống như một cái bia ngắm bị Kiếm Tổ tùy ý công kích, nhưng viên gạch của hắn lại không đập trúng Kiếm Tổ lần nào, chuyện này khiến Lâm Phàm hết chỗ nói.

– Đồ con rùa rụt đầu, Kiếm Tổ ngươi có gan đừng nhúc nhích, cùng bản Đế mặt đối mặt đánh nhau một hồi.

Lâm Phàm hô to.

Bất kể Lâm Phàm nhục nhã Kiếm Tổ thế nào, hắn cũng nhất quyết không cho Lâm Phàm cơ hội.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Trong lòng Kiếm Tổ tích lũy lửa giận vô cùng, hắn phát hiện cường độ thân thể Nhân tộc này quá cứng chắc.

Ầm!

Ầm!

Đại địa nứt toác, hư không hỗn loạn, một mảnh phạm vi hai người đang đứng đã bị Kiếm Tộc Chi Tổ hoàn toàn hủy diệt.

Phốc!

Vừa lúc đó, Lâm Phàm đột nhiên phun mạnh ra một ngụm máu, thân thể lui về phía sau bay đi, ngã xuống hố sâu.

Kiếm Tộc Chi Tổ thấy cảnh này, trong lòng mừng rỡ, một chiêu kiếm vừa rồi đã ngưng tụ toàn bộ tinh khí thần của hắn, bộc phát uy lực tự nhiên không giống như bình thường.

Nguyên bản, theo đánh giá của Kiếm Tổ, tên Nhân tộc này nhất định được làm bằng sắt, căn bản không cách nào chém giết hắn, nhưng giờ Kiếm Tổ lại thấy được hi vọng.

– Đáng ghét, Thần khí phòng ngự của bản Đế bị đánh nát rồi.

Lâm Phàm kinh ngạc thốt lên một tiếng, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, vẻ mặt kia hắn diễn giống thật vô cùng.

– Kiếm Tộc Chi Tổ này thật sự quá là bỉ ổi, nếu không giở trò lừa bịp, đúng là không có biện pháp nào bắt được hắn.

Lâm Phàm nằm trong hố sâu, trong lòng mắng thầm.

– Ha ha!

Kiếm Tổ tự nhiên nghe được lời nói của Lâm Phàm, bắt đầu cười lớn, xem ra cơ hội của mình đã đến.

– Nhân tộc, Thần khí phòng ngự của ngươi đã không chịu nổi uy phong kiếm đạo của bản tổ, để xem khi không còn thần khí, ngươi còn có biện pháp gì chống đỡ ta đây.

Kiếm Tộc Chi Tổ nói.

Lâm Phàm thoáng biểu hiện một chút hoảng hốt, sau đó nhìn Kiếm Tổ chửi ầm lên.

– Chó má, thân thể bản Đế cứng rắn vô địch, cần gì Thần khí.

– Hừ, chết đến nơi rồi mà còn muốn lừa bịp bản tổ? Mau đưa thần vật giao ra, bản tổ có thể cân nhắc giữ lại tính mạng cho ngươi.

Kiếm Tộc Chi Tổ lớn tiếng quát, kiếm ý bị thiếu hụt lần thứ hai huy hoàng.

– Ngươi nằm mơ à, ngươi cho rằng ngươi có thể chém giết bản Đế?

Ánh mắt Lâm Phàm hơi hơi có ý né tránh nói.

Nhưng Kiếm Tổ là nhân vật bậc nào, chẳng lẽ không nhìn ra biến hóa trong lời nói của Lâm Phàm?

– Chỉ cần một chiêu kiếm nữa là bản tổ có thể giết ngươi, ngươi chỉ là một con giun con dế của Nhân tộc mà thôi, nếu không có thần khí hộ thân thì có bản lĩnh gì mà dám chống đỡ kiếm ý của bản tổ.

– Nhân tộc, chiêu kiếm này sẽ đưa ngươi tới tây thiên!

Cổ tay Kiếm Tổ rung lên, nắm một đoàn vô thượng kiếm ý sau đó xoay chuyển một hồi tạo ra một đạo hào quang óng ánh, bạo phát về phía Lâm Phàm.

Trong tia sáng này, ẩn chứa vô thượng kiếm ý cắt rời tất cả, lao tới mục tiêu.

– A!

Lâm Phàm kinh ngạc thốt lên, cuống cuồng né trái tránh phải, Kiếm Tổ đã có thể xác định tên Nhân tộc này đã cùng đường mạt lộ.

– Chém!

Trong thời gian một phần tỷ của một cái nháy mắt, Kiếm Tổ xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, tia sáng kia chỉ chạm nhẹ một chút trên lồng ngực Lâm Phàm đã khiến hắn chảy máu.

– Ha ha!

Kiếm Tổ cuồng tiếu, nhưng chớp mắt sau đó, vẻ mặt hắn hơi đổi, bởi vì hắn phát hiện miệng tên Nhân tộc trước mắt dĩ nhiên lộ ra nụ cười hết sức quỷ dị.

Chuyện này…

– Rất tốt.

Lâm Phàm nở nụ cười.

Còn Kiếm Tộc Chi Tổ, hắn cảm thấy dị thường không tốt, vì hắn phát hiện mình bị gạt.

Thu tay lại!

Đây là ý nghĩ duy nhất hiện giờ của hắn.

Nhưng vừa lúc, đó hắn lại có một loại cảm giác cực kỳ đau đớn, tràn ngập trong đầu.

– Đau quá!

– Làm sao, chẳng lẽ ngươi không biết bản Đế có thể xoay chuyển càn khôn?

Chẳng biết từ lúc nào, một tay của Lâm Phàm đã chộp vào đũng quần Kiếm Tổ, ngón tay hắn hơi sờ một cái, đã khiến Kiếm Tổ la hét thảm thiết.

– Đau quá! Mau dừng tay lại!

Phù phù!

Kiếm Tộc Chi Tổ không chịu được cảm giác đau đớn này, quỳ một chân trên đất, hai tay run rẩy ôm đầu, ngẩng mặt lên trời thét dài.

– Buông tay ra!

Kiếm Tộc Chi Tổ dữ tợn rống giận, hắn không ngờ tên Nhân tộc này lại sử dụng thủ đoạn hèn hạ như thế.

– Khà khà!

Lúc này, Lâm Phàm nở nụ cười rất tươi, một trứng nơi tay thiên hạ này, mình ta tung hoành.

Sát chiêu mãnh liệt như vậy, một người như Kiếm Tổ sao có thể hiểu.

Bây giờ, hắn có thể vui đùa Kiếm Tộc Chi Tổ một chút rồi.