Chương 766: Tiếp Tục Hãm Hại

Tối Cường Hệ Thống

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 766: Tiếp Tục Hãm Hại

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Người dịch: Tài

Biên: Kira123

Nguồn:

Nơi cao nhất Thủ Hộ Chi Địa.

– Lão đầu, ta vừa đến, ngươi liền mời ta, có nhiều lời muốn nói với ta à?

Lâm Phàm từ đường hầm hư không đi ra, nhìn trái phải một chút, hình như lần đầu tiên đến đây.

Để Lâm Phàm kinh ngạc, bên cạnh lão đầu còn có một lão đầu khác.

Bất quá, suy nghĩ một chút thì cũng đúng, một người sẽ rất cô đơn, đương nhiên phải tìm người làm bạn mới được.

– Đây chính là đồ đệ kia của ngươi hay sao? Nhân tài đó?

Lão đầu bên cạnh Phong Khinh Tử nhìn Lâm Phàm từ trên xuống dưới, mở miệng nói.

Hắn chỉ nghe Phong Khinh Tử nói về tên đồ đệ này, đặc biệt những chuyện hắn làm với Cổ Tộc Chí Cao, càng khiến hắn kinh ngạc.

Sinh linh chủng tộc Đại Thiên, và bốn đại Thủ Hộ giả Thủ Hộ Chi Địa, có thể cùng liều mạng Cổ Tộc Chí Cao.

Tuy những đại năng giả khác có tu vi cường hãn, nhưng muốn chống lại Cổ Tộc, vẫn còn nhiều khó khăn.

Trừ phi có thể giống như Thủy Hỏa Đại Đế, thiên tư ngang dọc, không cần chứng nhận Vĩnh Hằng Chi Vị, vẫn bá con nhà bà đạo, mà bây giờ lại có bao nhiêu người?

– Ha ha, ta không phải nhân tài, mà là thiên tài, lão đầu, Kiệt của ta đi đâu rồi?

Lâm Phàm cười hỏi.

– Tiểu tử, ngươi thành thật nói cho ta biết, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ, Thánh như thế nào rồi?

Phong Khinh Tử không hề trả lời Lâm Phàm, mà dò hỏi một câu.

Chuyện này rất quan trọng với Phong Khinh Tử.

– Muốn biết?

Khóe miệng Lâm Phàm nở nụ cười, đột nhiên nghĩ ra một biện pháp hay.

– Gần đây, ta rất cần Thánh Dương Đan, nếu như…

– Cho ngươi này, đây là tất cả Thánh Dương Đan của vi sư.

Phong Khinh Tử không chút do dự, xòe tay ra, một Thánh Dương trường hà mênh mông cuồn cuộn, trong đó từng đầu từng đầu Thánh Dương dữ tợn rít gào, từ trong ống tay áo bay ra.

– Lão đầu, ngươi hào phóng như vậy?

Lâm Phàm ngây ngẩn cả người, mình còn chưa nói hết, Phong Khinh Tử đã rộng lượng như vậy, chấn kinh nha.

Tùy tiện một chút, đã có một ngàn tỷ Thánh Dương Đan, đại thủ bút mà.

– Được rồi, đừng thừa nước đ-c thả câu, mau nói đi.

Nội tâm Phong Khinh Tử vô cùng nhức nhối, một ngàn tỷ Thánh Dương Đan này đúng là toàn bộ của cải của hắn.

Qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ cung cấp cho Thủ Hộ Chi Địa tiêu dùng ở bên ngoài, cũng chỉ tích trữ được chút ít đó thôi.

Tuy rằng ngoài miệng Lâm Phàm không nói gì thêm, nhưng trong lòng vẫn rất cảm kích, sau đó không giấu giếm, nói thẳng.

– Thánh đã bị ta giết, còn Cổ Thánh Tế Đàn cũng bị ta chiếm.

– Quả nhiên là vậy!

Hai người Phong Khinh Tử bốn mắt nhìn nhau, ý nghĩ trong lòng đã được chứng thực, thở phào nhẹ nhõm.

– Đồ nhi ngoan, ngươi quả nhiên khiến vi sư giật nảy mình, cái Vĩnh Hằng Chi Vị kia, ngươi vẫn chưa có?

Theo Phong Khinh Tử, Cổ Tộc Chí Cao bị giết, tự nhiên hưng phấn cực kỳ, nhưng cái quan trọng nhất vẫn là Vĩnh Hằng Chi Vị kia.

– Ha ha, ngươi nhìn xem, đây là cái gì?

Trong chớp mắt, Tuyên Cổ xuất hiện ở bên cạnh Lâm Phàm.

Khi Tuyên Cổ xuất hiện, một cỗ khí tức cường đại đột nhiên bạo phát.

Phong Khinh Tử đờ người, thần sắc biến đổi, nhất thời cảnh giác, sau đó lại thư giãn.

– Chuyện này…

Phong Khinh Tử nhìn Cổ Tộc trước mắt, không khỏi chấn kinh.

Lâm Phàm nhìn vẻ khiếp sợ của nhị lão, không khỏi cười lên.

– Đây là Tuyên Cổ, là Cổ Tộc Chí Cao vạn năm trước, chẳng qua hiện tại đã bị ta hàng phục.

Lâm Phàm thản nhiên giải thích.

Bây giờ, có hai đại Chí Cao thực lực cường đại trong tay, dù đối đầu với các Chí Cao khác, thì cũng có phần thắng.

– Tốt, thật sự quá tốt.

Phong Khinh Tử hét dài một tiếng, tâm tình khoan khoái, đây là tin tức duy nhất khiến hắn phấn chấn trong vạn năm qua.

– Đó là đương nhiên, ta làm việc ngươi có gì không yên lòng chứ, lần này bởi vì Cổ Thánh Tế Đàn, cho nên ta phải trở về Huyền Hoàng Giới một chuyến, bây giờ Huyền Hoàng Giới đã được ta luyện hóa, đang ở thời kỳ thai nghén nhóm đầu tiên, chỉ là lúc ta lên đây, đã gặp phải Thiên Ý.

Lâm Phàm nói.

– Thiên Ý.

Vừa nghe thấy Thiên Ý, vẻ mặt Phong Khinh Tử không khỏi ngưng trọng đứng lên.

– Bây giờ, lấy thực lực của chúng ta, chỉ có thể giao đấu với Cổ Tộc Chí Cao mà thôi, nhưng mấu chốt nhất chính là Thiên Ý.

– Lần đó, từ trong miệng Chí Cao biết được, Thủ Hộ Chi Địa là do Thiên Ý cho sinh linh Đại Thiên một chút hi vọng sống, chờ khí hắn thức tỉnh hoàn toàn, e rằng Thủ Hộ Chi Địa không cần tồn tại nữa.

Phong Khinh Tử lo sợ nói.

– Tại sao lại như vậy?

Lâm Phàm lần đầu tiên nghe được tin này, trước kia, trong mắt của hắn, Thủ Hộ Chi Địa chính là cơ hội sống duy nhất, không ngờ do Thiên Ý thả cho mọi người con đường sống.

– Với lại, vạn giới mở ra, Thiên Ý có lợi ích gì?

Lâm Phàm hỏi.

– Vấn đề này, liên quan nhiều chỗ lắm. Haizz vừa bắt đầu, vạn giới không có bất kỳ sinh mạng nào, mà Thiên Ý Cổ Thánh Giới, đã tồn tại lâu rồi, vì tăng thực lực tự thân, hắn để vạn giới tự mình thai nghén sinh mệnh, đồng thời hoàn thiện từng quy tắc thế giới, khi thời cơ đến, Thiên Ý sẽ nuốt chửng vạn giới, đánh vỡ bình phong bản thân, để tiến nhập tầng cao hơn.

– Rất lâu trước đây, thời kỳ thượng cổ náo loạn, khi đó sinh linh chủng tộc Đại Thiên không cần phi thăng, cho nên Cổ Thánh Giới đều là Cổ Tộc, khi đó thiên kiêu nổi lên bốn phía, xưng bá một phương, mà Thiên Ý muốn chiếm đoạt vạn giới, gặp rất nhiều trở ngại, lần đó, tuy rằng Thiên Ý thất bại, nhưng cường giả vạn giới, mười không còn một, mà Thiên Ý vì tiêu hao rất nhiều lực lượng, cho nên lâm vào ngủ say, cũng vì phòng ngừa việc này phát sinh lần nữa, đã lập ra quy tắc, chúng sinh vạn giới khi tu luyện tới cảnh giới nhất định, phải phi thăng theo quy củ.

– Đây là để sức mạnh của chúng sinh vạn giới trong tình trạng bạc nhược, nhằm mục đích để Cổ Tộc chém giết, nuốt chửng chúng sinh, để bản thân lớn mạnh.

Lâm Phàm nghe Phong Khinh Tử nói, trong lòng hiểu rõ.

Vấp ngã một lần, khiến người ta khôn ngoan hơn.

Hóa ra Thiên Ý cũng không ngu, sau một thất bại, liền sửa đổi quy định.

Xem ra lần này, đối với Thiên Ý Cổ Thánh Giới, là tình thế bắt buộc.

Bất quá đối với Lâm Phàm, chỉ cần hắn làm càn, cho dù hắn là hồng thủy ngập trời, cũng phải trấn áp đến cùng.

– Hóa ra là như vậy, nhưng mà Kiệt đâu rồi?

Lâm Phàm hỏi.

– Tiểu tử ngươi không thể phát biểu kiến nghị sao? Kiệt của ngươi đang ở chỗ này, yên tâm đi.

Phong Khinh Tử vừa nói hết sức nghiêm nghị, vốn cho rằng tiểu tử này, sẽ suy nghĩ quá độ, nhưng trái lại, hắn chả có tý hứng thú gì, để Phong Khinh Tử có chút bất đắc dĩ.

– Bây giờ nói gì cho được, cho dù nói cũng có tác dụng gì đâu? Mà ngươi có trải qua thời thượng cổ nổi loạn không?

Lâm Phàm hỏi.

– Không có, cái này cũng do ta nghe thế hệ trước kể lại.

Phong Khinh Tử nói.

– Vậy thì đúng rồi, lão đầu, ta cho ngươi biết, chuyện này một truyền mười, mười truyền một trăm, truyền tới cuối cùng, ngày càng kinh khủng, vì thế không cần nghĩ nhiều cho mệt, binh tới tướng chặn, nước đến đất ngăn, chờ đến lúc đó, chúng ta mới nghiên cứu kỹ một phen.

Lâm Phàm xua tay nói.

– Ta phải mang theo Kiệt ra ngoài, gần đây ta cần rất nhiều Thánh Dương Đan, cho nên phải đi tìm một ít cường giả, để họ chuyên môn luyện chế Thánh Dương Đan cho ta.

Bây giờ, Lâm Phàm chỉ có một ý nghĩ, tìm một ít cường giả, sau đó trực tiếp độ hóa, để bọn họ luyện chế Thánh Dương Đan cho mình.

Còn có đánh cướp một ít cường giả Cổ Tộc, trực tiếp cướp sạch tất cả. Khi tích lũy đầy đủ Thánh Dương Đan, cũng là lúc cất cánh.

– Được rồi, không nói nữa, ta đi đây, ta nhìn Thủ Hộ Chi Địa này, cũng không thấy an toàn. À mà ngươi có quen ba vị Thủ Hộ giả khác hay không?

Lâm Phàm hỏi.

– Sao lại hỏi vậy?

Phong Khinh Tử hỏi.

– Nếu ngươi quen bọn hắn, thì nói với bọn họ một tiếng, để bọn họ cống hiến Thánh Dương Đan cho ta, nếu không quen, ta phải đi hố bọn họ một phen.

Lâm Phàm nhàn nhạt nói.

Phong Khinh Tử nhìn đồ nhi trước mắt, cuối cùng yên lặng lắc lắc đầu.

– Không quá quen thuộc.

– Này này…

Sau khi Phong Khinh Tử nói ra mấy câu, Lâm Phàm trực tiếp rời đi.

– Tiểu tử này, không biết tôn sư trọng đạo chút nào.

Phong Khinh Tử nhìn đồ đệ mình, một câu không nói đã rời đi, ngược lại có chút hết chỗ nói.

– Ha ha, đồ nhi này của ngươi, thật thú vị.

– Ai, không biết lúc đó, làm sao ta lại coi trọng tiểu tử này.

Phong Khinh Tử lắc đầu than.