Chương 526: Có Vị Giấm Chua

Tối Cường Hệ Thống

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 526: Có Vị Giấm Chua

Dịch: SunShine.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn:

“Thật mạnh.”

Tâm Mộc Thanh rung động nhìn Lâm Phàm, nàng không nghĩ tới nam tử đi cùng sư muội lại mạnh như vậy.

Sắc mặt Thiên Vân có chút khó coi.

Nam tử trước mặt này gây ra náo động lớn, đặc biệt là khi nhìn thấy hắn và Hồng Vân sư muội đứng chung một chỗ, nhất là lúc hai người trò chuyện thì Thiên Vân lại càng khó chịu.

Hồng Vân sư muội xinh đẹp, tính cách cũng nhu hòa, trong tông môn, không chỉ một mình hắn thích, những sư huynh khác ai cũng có tình cảm với Hồng Vân sư muội.

Đặc biệt là khi vừa bị ba tên Cổ Tộc quần công rồi lại nhìn thấy Hồng Vân sư muội đến, Thiên Vân càng kích động hơn, nếu như đây là ở bên trong bí cảnh, đồng sức đồng lòng thì có lẽ sẽ bồi dưỡng được một chút tình cảm, nhưng nhìn tình huống bây giờ thì toàn bộ đều bị nam tử xa lạ này khuấy rối.

Như vậy làm sao Thiên Vân có thể vui vẻ cho được?

– Sư muội, vị này là ai?

Trong giọng nói của Thiên Vân có chút vị chua.

– Sư huynh, sư tỷ, vị này là Lâm Phàm, Nhân tộc thiên kiêu, khi ta bị Tà Minh đuổi giết chính hắn đã cứu ta.

Hồng Vân nói.

– Tà Minh?

Mộc Thanh và Thiên Vân nghe thấy tên tổ chức này, vẻ mặt cũng biến đổi, trong ánh mắt lộ ra vẻ kính sợ, hiển nhiên là đã từng lĩnh giáo sự tàn nhẫn của Tà Minh.

– Lâm Phàm, hai vị này là sư huynh và sư tỷ của ta, Thiên Vân, Mộc Thanh.

Hồng Vân giới thiệu.

Lâm Phàm nhìn hai người cười nhạt.

– Khi ta theo Hồng Vân tiến vào bí cảnh thì Cổ Tộc đã đến rồi, nói như vậy đại quân Cổ Tộc sẽ đến nhanh thôi.

Lâm Phàm nói.

– Vậy chúng ta phải mau đi tìm bọn họ, ở đây thật sự quá nguy hiểm, nếu như bị đại quân Cổ Tộc bảo vệ bí cảnh bắt được chúng ta thì chỉ sợ mãi mãi cũng không thể rời khỏi nơi này.

Trong giọng nói Mộc Thanh lộ ra sự lo lắng.

– Hồng Vân cơ à, gọi thật thân mật, người nào không biết còn tưởng rằng các người là một đôi đấy.

Thiên Vân thấy Lâm Phàm gọi thuận miệng như vậy, trong lòng rất thương tâm.

Có điều bây giờ có thể có biện pháp gì, thực lực của đối phương hiển nhiên cao hơn mình rất nhiều, ở đâu ra cơ hội tranh giành với người ta.

– Hồng Vân sư muội, ngươi có thiên phú bẩm sinh, vậy có thể cảm nhận được vị trí của trưởng lão không?

Mộc Thanh nói.

– Để ta thử xem sao.

Hồng Vân tiên tử cũng không biết trong bí cảnh Thủy Hỏa này có thể cảm ứng được hay không, thế nhưng giờ khắc này cũng chỉ có thể thử một lần.

Lâm Phàm đối với thiên phú này của Hồng Vân tiên tử cũng cực kỳ hiếu kì, không biết đó là thiên phú gì.

Trong chớp mắt, Lâm Phàm cảm giác được trên người Hồng Vân tiên tử tản ra một gợn sóng kỳ diệu, gợn sóng này không giống pháp lực, cũng không giống ý chí, rốt cuộc là cái gì cũng không thể nói rõ.

– Cảm ứng được nhưng khá là mơ hồ, đại khái là ở hướng kia.

Hồng Vân tiên tử mở mắt ra rồi nói.

Đang lúc này, Lâm Phàm hơi nhướng mày, phía sau từ phương xa truyền đến từng trận gợn sóng, mà gợn sóng còn truyền tới rất nhiều lần, chứng tỏ là có người đang vượt qua hư không.

– Cổ Tộc đuổi tới, chúng ta đi.

Lâm Phàm không chút do dự vung ống tay áo sau đó lôi kéo Hồng Vân, rồi bay thật nhanh.

– Tốc độ thật nhanh.

Ý chí Mộc Thanh hơi rung nhẹ, sau đó nhìn thấy xung quanh trong hư không có hư không phong bạo vô cùng sắc bén đánh trên người Lâm Phàm, thì vô cùng khiếp sợ.

Vượt qua hư không, càng đi nhanh thì phải chịu hư không phong bạo càng mạnh mẽ.

Mà dưới cái nhìn của bọn họ, tốc độ người này đưa bọn họ vượt qua hư không nhanh vô cùng, coi như là trưởng lão bọn họ cũng chưa chắc có thể so được.

Nếu bọn họ biết khi Lâm Phàm mang bọn hắn vượt qua hư không còn thi triển thân pháp Chỉ Xích Thiên Nhai như vậy con ngươi có lẽ sẽ rớt ra ngoài.

Đã từng có một sinh linh chủng tộc đại thiên thế giới tu vi ở tầng một Thần Thiên Vị, cảnh giới Chân Pháp trong lúc vượt qua hư không triển khai thân pháp, cuối cùng lúc từ trong hư không đi ra, da thịt trên người toàn bộ bị hư không phong bạo quét sạch, chỉ còn mỗi bộ xương trắng.

Bởi vậy muốn vượt qua hư không nhanh, điều này có yêu cầu rất lớn đối với thân thể.

Mà giờ khắc này, Mộc Thanh nhìn tốc độ Lâm Phàm nhanh như vậy, nội tâm rất xúc động, thân thể Nhân tộc đến cùng là mạnh bao nhiêu?

Theo Lâm Phàm vượt qua thật nhanh, bầu trời xanh biếc giờ khắc này đã sớm biến mất không thấy.

Thay vào đó là những đám mây đỏ rực cả một khoảng trời, đồng thời nhiệt độ cũng từ từ tăng lên phảng phất như lửa nóng từ trong địa ngục.

– Thủy Hỏa Đại Đế, nơi này khả năng là có có Ngũ Hành Chi Hỏa.

Hồng Vân nhìn tình huống chung quanh rồi nói.

– Trong bí cảnh này có hai loại Tiên Thiên Ngũ Hành?

Lâm Phàm vui mừng, nếu đúng là như vậy thì lần này đi vào tuyệt đối là kiếm bộn rồi.

Dù có như thế nào cũng nhất định phải lấy được Ngũ Hành Chi Hỏa.

– Thủy Hỏa Đại Đế là thời kỳ cường giả thời kì viễn cổ, lĩnh ngộ chân lý Thủy Hỏa, có thể phun ra Tiên Thiên Thủy Hỏa, sau đó tuy rằng tử vong thế nhưng chân lý Thủy Hỏa đã ngưng luyện tuyệt đối sẽ không biến mất, trải qua thời gian dài như vậy, nơi này tất nhiên là có vô cùng nhiều Tiên Thiên Thủy Hỏa.

Hồng Vân tri thức uyên bác, khi ở tông môn nàng đọc đủ thứ điển tịch, bất kể là điển tịch gì nàng đều thích xem.

Bởi vậy tích lũy thời gian dài, tri thức trong đầu Hồng Vân đã đạt tới mức độ khủng bố.

Lâm Phàm giờ khắc này nhìn về phía Hồng Vân, càng nhìn càng thích, nàng ấy thật sự rất giỏi, cái gì cũng tinh thông, nếu như mang theo bên người, vậy sau này Cổ Thánh Giới còn có cái gì mà mình không biết.

Nếu như đem toàn bộ tri thức trong đầu Hồng Vân truyền vào đầu mình thì tốt biết mấy.

Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.

Nếu như đem toàn bộ tri thức trong đầu Hồng Vân truyền vào đầu mình, như vậy Hồng Vân sẽ biến thành một kẻ ngu ngốc.

– Các ngươi nhìn xem, Hỏa Linh này đang hấp thu Tiên Thiên Chi Hỏa để tu luyện.

Mộc Thanh nhìn xuống phía dưới rồi kinh ngạc thốt lên.

Giờ khắc này ở phía dưới, một con Hỏa Diễm Cự Nhân cao to mười mấy trượng nuốt chửng Tiên Thiên Chi Hỏa vô cùng vô tận để tu luyện các loại công pháp.

Những Hỏa Linh này và những Thủy Linh kia đều là những sinh vật được sinh ra do Thủy Hỏa Đại Đế – cường giả đỉnh cao thời viễn cổ.

Do vậy tu vi tự nhiên là khủng bố dị thường.

– Địa phương bảo bối, bí cảnh này chính là nơi cất giấu bảo bối a.

Lâm Phàm nhìn biển lửa một cái, trong lòng phấn chấn không thôi.

Nếu như ai tu luyện một môn công pháp thuộc tính “Hỏa”, như vậy ở đây có thể tu luyện công pháp tới cảnh giới đỉnh cao.

Bởi vì… những bảo vật như Tiên Thiên Chi Hỏa là vô giá, do thiên địa dưỡng dục, có thể gặp không thể cầu.

– Lại có sinh linh tới nữa rồi, dám quấy rầy Thủy Hỏa Đại Đế ngủ, tội đáng muôn chết.

Hỏa Diễm Cự Nhân mở hai con mắt, hướng về bầu trời gào thét liên tục, ngọn lửa trên người dường như có linh tính vậy, không ngừng sôi trào, biến thành các loại hình trạng kỳ quái.

Nhưng trong chớp mắt, một nguồn sức mạnh đột nhiên từ trên trời đánh tới, con Hỏa Diễm Cự Nhân này trong nháy mắt bị đánh tan thành bụi phấn.

Một tia Tiên Thiên Chi Hỏa tinh khiết dung nhập vào trong cơ thể Lâm Phàm.

– Những Hỏa Linh này quả nhiên ẩn chứa vô cùng nhiều Tiên Thiên Chi Hỏa, chỉ cần thôn phệ thêm thật nhiều nữa là có hy vọng ngưng luyện được Hỏa Chi Trường Hà.

Lâm Phàm hưng phấn nói.

Kiếm bộn rồi, lần này thật sự kiếm bộn rồi.

Bí cảnh chưa từng được khám phá quả thực đâu đâu cũng có bảo bối a.

Nếu như không phải gặp được Hồng Vân tiên tử, thì mình cũng sẽ không biết nơi này, nếu muốn ngưng tụ Tiên Thiên Ngũ Hành cũng không biết phải tới lúc nào.

– Có sinh linh muốn giết chúng ta, hỡi đồng bào, hãy đoàn kết lại chống giặc ngoài.

Khi Lâm Phàm đánh chết một con Hỏa Linh cũng đồng thời chọc giận những con Hỏa Linh còn lại.

Trong biển lửa, chi chít Hỏa Linh tức giận rít gào, một biển lửa liền phóng về phía Lâm Phàm.

– Ngươi bị làm sao đấy, rõ ràng có thể an toàn vượt qua, ngươi sao lại muốn giết Hỏa Linh, nhiều Hỏa Linh như vậy, chúng ta làm sao mà qua được?

Thiên Vân nhìn thấy Lâm Phàm giết Hỏa Linh, chọc giận nhóm Hỏa Linh còn lại, bây giờ bị vây công, trong lòng tất nhiên vui vẻ.

Sư muội là người rất để ý cục diện, tất nhiên sẽ rất chán ghét hành động này.

Chỉ là trước mắt hiện lên một màn không dám tin, khiến cho không gian như yên tĩnh lại.