Chương 508: Đây Là Đồng Đội Ngu Như Heo

Tối Cường Hệ Thống

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 508: Đây Là Đồng Đội Ngu Như Heo

Dịch: Bích Nhi

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn:

Khi nghe mấy đám chủng tộc các giới kêu gào với Cổ Tộc Uy Quân Vương, Lâm Phàm suýt chút nữa không kềm được chém hết cả đám sinh linh chủng tộc các giới ngu ngốc.

Các ngươi không sợ chết thì cũng không thể kéo theo tiểu gia, tiểu gia còn chưa sống đủ đâu.

Đương nhiên những cái này cũng chỉ là do lúc trước bị khí thế của Uy Quân Vương làm cho chấn động.

Thế nhưng sau khi thấy đó chỉ là một tia nguyên thần của Uy Quân Vương, Lâm Phàm hài lòng nở nụ cười.

Thần Thiên Vị nhị tinh.

Thì ra giáng lâm xuống một tia nguyên thần chỉ có cảnh giới Thần Thiên Vị thôi.

Nếu như là một lúc trước thì tu vi cỡ này đã đủ hù chết Lâm Phàm, thế nhưng hiện tại bên trong “Phi Thiên”có khí linh song sinh, trong đó Tuyệt Vọng Hầu chính là Thần Thiên Vị nhị tinh.

Có điều Lâm Phàm hiện tại lại có một suy nghĩ mới, phải thử một lần mới được.

Các sinh linh chủng tộc các giới, lúc này có Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm che chở, tự nhiên sẽ không còn sợ hãi nữa.

Cho dù tu vi bản thân có yếu cỡ nào, thì bây giờ khí thế mỗi một người đều giống bá chủ, không sợ hãi tí nào, một tay chỉ trời, bắn ra một trận tung tóe, hơn nữa còn rất bá đạo.

– Uy Quân Vương giờ chết của ngươi đã đến.

– Nhân tộc Đại Đế chỉ cần nhất tay thì có thể trấn áp được ngươi rồi ngươi có tin hay không?

– Nhân tộc Đại Đế sẽ chém chết ngươi.

Các trưởng lão của Lục Đại Tông Môn, lúc này trong lòng dấy lên vẻ tuyệt vọng, bọn họ sẽ không giống như những sinh linh của chủng tộc các giới, không hề có một chút kiến thức.

Nhân tộc Đại Đế tuy mạnh, thế nhưng bọn họ biết, Nhân tộc Đại Đế tu vi vẫn chưa đạt đến cảnh giới Thần Thiên Vị.

Ở Cổ Thánh Giới, cách biệt một cảnh giới, vậy đã là khác nhau một trời một vực rồi.

Căn cứ vào suy đoán của Chúc Long, Nhân tộc Đại Đế có thể chém chết Cổ Khiếu, tu vi hẳn là cảnh giới Chân Pháp Thần Thiên Vị nhất tinh.

Sinh linh chủng tộc các giới thần sắc hờ hững, còn trên mặt Chúc Long lại là vẻ nghiêm túc.

Xem ra hôm nay đều phải chết ở chỗ này.

Chúc Long cùng các trưởng lão lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Nhưng vào lúc này, Chúc Long cùng với các trưởng lão nhìn thấy một màn phát sinh mà không dám tin tưởng.

– Uy Quân Vương, nhi tử phế vật kia của ngươi chính là do bản tọa chém giết, ngươi có gì không phục?

Lâm Phàm nhìn thẳng vào hư không, hung hăng nói.

Nguyên thần vốn thiên biến vạn hóa, bây giờ một tia Nguyên thần hóa thành một bàn tay khổng lồ.

Mà trên bàn tay khổng lồ này đột nhiên toát lên một cái miệng cùng một đôi mắt.

Bên trong cặp mắt kia, lấp lóe từng tia sáng âm trầm.

– Ngươi chỉ là một tên Nhân tộc vậy mà dám to gan làm càn ở trước mặt bản vương? Cho dù tổ tông của ngươi cũng không dám nói chuyện với bản vương như thế.

Uy Quân Vương quát lên một tiếng.

Đối với việc chiến đấu bằng miệng, Lâm Phàm chưa bao giờ sợ ai cả, bây giờ Uy Quân Vương khai chiến với mình, làm sao có thể thua.

– Hừ, chỉ là một tia nguyên thần, cũng dám ở đây làm càn, ở trước mặt bổn tọa, một tia nguyên thần cũng chỉ như giun dế, trừ phi bản thể của ngươi giáng lâm thì có thể qua hai chiêu với bản tọa.

Lâm Phàm vung ống tay áo, khí tức bá đạo bộc phát ra, tất cả mọi người ở đó đều bị làm cho sợ hãi.

Trưởng lão Lục Đại Tông Môn, lúc này đã há hốc mồm.

Chẳng lẽ mình suy đoán không đúng sao.

Nhân tộc Đại Đế thật sự rất mạnh, chỉ là bởi vì tu vi bọn họ quá thấp, căn bản nhìn không thấu được tu vi của Nhân tộc Đại Đế.

Dám to gan ở trước mặt Uy Quân Vương khiêu khích như vậy, trong Cổ Thánh Giới đúng là chưa bao giờ có,

Bản thể giáng lâm mới có thể đánh hai chiêu, thực lực của Nhân tộc Đại Đế khủng bố như vậy sao?

– Uy Quân Vương nghe thấy rồi chứ, Nhân tộc Đại Đế vĩ đại hôm nay sẽ đánh nát ngươi.

– Nhân tộc Đại Đế vạn tuế.

– Chém chết Uy Quân Vương, chấn chỉnh lại uy phong của chủng tộc các giới.

Các sinh linh chủng tộc các giới, hoan hô, gầm thét lên, hưng phấn.

Ở trong mắt những sinh linh chủng tộc các giới đã chịu đủ mọi dằn vặt, Nhân tộc Đại Đế, chính là hi vọng của bọn họ, chính là ông trời của bọn hắn, là đất của bọn họ.

Lâm Phàm nhìn những sinh linh chủng tộc các giới cuồng nhiệt như này, trong lòng không ngừng có một loại ý nghĩ.

Chẳng lẽ tiểu gia nói cái gì thì bọn họ sẽ tin cái đó sao.

– Ngươi đến cùng là ai?

Trong tròng mắt Uy Quân Vương lấp lóe một tia dị dạng, sau đó lớn tiếng hỏi, dường như cũng bị lời nói này của Lâm Phàm dọa dẫm.

Uy Quân Vương không cảm giác được khí tức của tên Nhân tộc này, bởi vậy cũng nhìn không ra tu vi của đối phương.

Nguyên bản đối với Uy Quân Vương mà nói thì loại người này chỉ cần một chưởng đánh chết.

Thế nhưng tên Nhân tộc này, luôn giữ được vẻ mặt hờ hững, dường như không hề quan tâm tới mình, bình tĩnh như vậy, đúng là làm cho Uy Quân Vương hơi nghi hoặc một chút. “Chẳng lẽ tên này thật sự là một cường giả ẩn thế sao?”

“Nhân tộc cường giả hắn đều biết. Nhân Tộc này đến cùng là ai?”

– Hừ, bản tọa chính là Nhân tộc Đại Đế, nhớ kỹ tên gọi của bản đế, bản đế không phải là người mà ngươi có thể trêu chọc.

Khí thế Lâm Phàm không yếu, cực kì hung hăng nói.

– Nhân tộc Đại Đế?

Uy Quân Vương nghi hoặc, tên này hắn căn bản chưa từng nghe qua.

Những sinh linh chủng tộc giờ các giới lúc này cũng hưng phấn lên.

Mà mấy người Chúc Long một mặt lờ mờ, Nhân tộc Đại Đế vậy mà có thể đe dọa được Uy Quân Vương ngông cuồng tự đại, việc này đúng là vô cùng chấn động.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, hắn căn bản sẽ không tin tưởng, một sinh linh chủng tộc các giới lại có thể làm cho Uy Quân Vương khiếp sợ.

– Ngươi đến cùng là ai.

Uy Quân Vương lúc này hỏi lại lần thứ hai, có điều ngữ khí không còn bá đạo giống như lúc trước.

– Hừ, bản tọa sẽ không nói lại lần thứ ba, nếu như ngươi không muốn một tia Nguyên Thần này của ngươi phải tiêu tán ở đây thì mau cút cút cho ta.

Lâm Phàm xoa cằm, ác liệt nói.

Sinh linh của chủng tộc các giới, nhìn thấy Nhân tộc Đại Đế uy phong như vậy, nội tâm cũng hung mãnh dâng trào, quá kích động lòng người.

Đây là lần chủng tộc các giới bọn hắn hung hăng nhất.

– Uy Quân Vương, nghe rõ, vị này chính là chí cao vô thượng, hào quang chiếu khắp tộc người trong thiên hạ, Đại Đế Lâm Phàm, nếu như ngươi không muốn một tia Nguyên Thần bị chém xuống ở đây, liền lập tức cút đi, tương lai Nhân tộc Đại Đế sẽ tới thẳng hang ổ của ngươi làm “khách”.

Mục Long Thiên lúc này nắm lấy cơ hội, nếu không sánh được vị Nhân tộc Đại Đế này, vậy hãy để cho vị Nhân tộc Đại Đế nhớ kỹ chính mình.

Nói không chừng lọt vào mắt xanh của Nhân tộc Đại Đế, thanh danh từ đây sẽ bay lên ngút trời.

Lúc này nội tâm Lâm Phàm vô cùng vui vẻ, sự giả dạng mang lại hiệu quả còn rất tốt.

Chỉ là trong lúc này, Lâm Phàm nghe được lời nói của Mục Long Thiên, trong nháy mắt sững sờ, sau đó khó chịu nhìn Mục Long Thiên.

Mục Long Thiên thấy Nhân tộc Đại Đế nhìn về phía mình, liền đứng thẳng người, sau đó nở một nụ cười.

– Cười cái em gái ngươi…

Lâm Phàm nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Mục Long Thiên, trong lòng bất đắc dĩ mắng.

– Lâm Phàm?

Uy Quân Vương lẩm bẩm nói, sau đó không có động tĩnh.

Thế nhưng Lâm Phàm biết, Uy Quân Vương đang điều tra mình.

Quả nhiên, trong nháy mắt.

Một tiếng rống giận dữ vang vọng trong đất trời, truyền đến.

– Thứ hỗn trướng, lại dám lừa gạt bản vương, đi chết cho ta.

Uy Quân Vương nổi giận, khi sau biết tên, hắn liền kiểm tra bảng truy nã.

Khi hắn thấy tên tự xưng là Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm, dĩ nhiên chỉ có tu vi Hoang Thiên Vị sơ kì, trong nháy mắt liền nổi giận.

Hắn chính là Quân Vương dưới trướng Cổ Tộc Chí Cao, khi nào lại bị kinh sợ như vậy, bây giờ một con sâu bọ Hoang Thiên Vị nho nhỏ, dùng cách gì đó để tránh thoát khỏi kiểm tra của mình, sau đó dám làm càn ở trước mặt mình, nếu để cho các Quân Vương biết thì mặt mũi Uy Quân Vương ta còn đâu nữa.

Nhìn thấy Uy Quân Vương đang chộp về phía mình thì Lâm Phàm cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, trong lòng yên lặng chửi hết thảy mười tám đời tổ tông của Mục Long Thiên.

– Đồng đội ngu như heo, danh tiếng tốt đẹp bao lâu nay xây dựng sắp bị hủy rồi.

Có điều cho dù rơi vào tình huống hiện tại, Lâm Phàm cũng không sợ hãi tí nào, bởi vì còn có phương án thứ hai.

Đã không dọa được ngươi, vậy thì đánh đi.