Chương 822: Tế Hiến Sức Mạnh Vô Địch

Tối Cường Hệ Thống

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 822: Tế Hiến Sức Mạnh Vô Địch

Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

– Sao có thể có chuyện đó?

Trong chớp mắt, Sa Tổ phát hiện những cánh cửa bên trong mỗi bảo địa bị một nguồn sức mạnh oanh mở, tất cả bảo bối trong đó giống như bị người khống chế, hướng bên ngoài bay đi.

Mặt biển chấn động dữ dội, từng đạo từng đạo quang điểm từ trong biển sâu bay vút ra.

– Chuyện này…

Sa Tổ thấy những điểm sáng này, hoàn toàn biến sắc.

– Đây chính là Thánh Dương Đan.

Linh Vô Uy nhìn những điểm sáng, hoàn toàn trợn tròn mắt, hắn không ngờ những bảo bối này lại tự động bay ra ngoài.

Sau đó hắn nhìn bóng người đang lơ lửng trong hư không kia, trường bào màu trắng không gió tự bay, vẻ mặt bình tĩnh không biểu cảm, tất cả những gì đang phát sinh giống như được dự đoán trước.

– Sa Tổ, ngươi không thành thật chút nào.

Lâm Phàm nhìn những điểm sáng kia, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.

– Ngươi…

Nội tâm Sa Tổ cuồng nộ, cơn lửa giận bắt đầu cháy rừng rực.

– Ngươi muốn đoạn tuyệt đường lui của tộc ta sao?

Âm thanh ư Sa Tổ thay đổi, giọng nói khàn khàn, hắn không nghĩ tới tên Nhân tộc này lại dám làm như vậy.

Mạnh mẽ cướp đoạt tất cả bảo tàng Cự Sa tộc.

– Ha ha.

Lâm Phàm cười nhạt một tiếng.

– Ngươi không nhìn thấy hay sao mà hỏi ta?

Lâm Phàm nở nụ cười, nếu như hắn không tự mình động thủ, chắc sẽ không biết Sa Tổ dối trá như vậy, rõ ràng hắn có ba mươi triệu tỷ Thánh Dương Đan dĩ nhiên lại bảo chỉ đưa 20 triệu tỷ.

Vô số ánh sáng vẫn tiếp tục phóng lên trời, Lâm Phàm vung tay áo, hấp thu tất cả.

Một triệu tỷ!

Hai triệu tỷ!

Ba triệu tỷ!

Vô cùng vô tận Thánh Dương Đan giống như những ngôi sao trên bầu trời được Lâm Phàm thu vào túi trữ vật.

Trong lòng Lâm Phàm rất vui, hắn cảm thấy việc tích lũy Thánh Dương Đan nhất định phải dựa vào thủ đoạn phi pháp, nếu chỉ mà dựa vào chính mình mà muốn thu được nhiều Thánh Dương Đan, nhất định là người ngốc nằm mơ.

Có số Thánh Dương Đan này, hắn có thể mở Thiên Hàng Trân Bảo, để nâng cao tổng lực lượng của Huyền Hoàng Giới một phen.

Huyền Hoàng Giới.

Âm thanh Lâm Phàm truyền đến tai tất cả mọi người trong Thánh Tông.

– Thiên hàng trân bảo, mỗi người hãy tự tìm cơ duyên của mình đi.

Ầm ầm!

Tất cả đệ tử Thánh Tông đều hóa thành cầu vồng bay ra ngoài.

Ầm!

Hư không Huyền Hoàng Giới đột nhiên bị một đạo hào quang bảy màu bao phủ.

Những Thánh Dương Đan được Lâm Phàm thu nhặt không ngừng nổ tung hóa thành một đoàn linh khí nồng đậm, sau đó được hệ thống hấp thu.

Từng đạo từng đạo hào quang ẩn chứa bảo bối phát sáng giống như sao băng trên trời, những hào quang này rải rác khắp các địa phương trong Huyền Hoàng Giới.

Vô số bí cảnh đột nhiên xuất hiện, kể cả những bảo tàng bên trong núi non sông suối cũng hiển lộ hết.

Những địa điểm có bảo bối đều ngẫu nhiên, nên đối với bất luận người nào, đều là một phần cơ duyên to lớn.

Thần niệm Lâm Phàm bao phủ Huyền Hoàng giới, nhìn tình huống bên trong, không khỏi hớn hở, Thiên Hàng Trân Bảo quả thật không giống bình thường.

Bên trong những trân bảo này, có thần đan, thần dược, có Đạo khí, có chí bảo.

Bên trong một số bí cảnh lại có thêm truyền thừa của các đại năng giả, mặc dù chỉ là bảo tàng của cường giả Thần Thiên Vị tầng tám, tầng chín, nhưng đối với mọi người Huyền Hoàng Giới, như vậy quá đủ rồi.

Thậm chí có những bí cảnh có truyền thừa của cường giả Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, theo Lâm Phàm, mười triệu tỷ Thánh Dương Đan này hoàn toàn đáng giá.

– Nhân tộc Đại Đế, ta nguyền rủa ngươi bị thiên đao vạn quả, ngươi đây muốn đoạn tuyệt đường lui của Cự Sa tộc ta đúng không?

Lúc này, Sa Tổ tức giận gào thét, sắc mặt thay đổi, cực kỳ âm trầm đáng sợ.

Hắn biết Nhân tộc Đại Đế căn bản không buông tha cho tộc hắn.

– Không sai, giây phút các ngươi nương nhờ Cổ Tộc, thì Cự Sa tộc ngươi đã không cần phải tồn tại nữa rồi.

Lâm Phàm nói.

– Đáng ghét, thứ hỗn trướng.

Sa Tổ rít gào, đột nhiên vọt tới chỗ Lâm Phàm.

– Chết đi cho ta.

Khí thế Sa Tổ như hồng hoang, khi xuất thủ càng tỏ ra hung mãnh cực điểm, muốn cắn xé Lâm Phàm thành muôn mảnh mới hả dạ.

Lâm Phàm nắm chặt nắm đấm hừ lạnh.

– Hừ, xem chiêu đây.

Bắc Đẩu Bạo Huyết Quyền!

Sa Tổ cũng có tu vi Thần Thiên Vị tầng mười, nhưng so với một số Thần Thiên Vị tầng mười khác thì mạnh mẽ hơn nhiều lắm, trong khi xuất thủ, cũng có mấy chục loại võ đạo thần thông bạo phát.

Lúc biến hoá như rồng khi như Cự Sa… Thiên Biến Vạn Hóa thần thông lưu chuyển.

Sa Tổ xem như cường giả thời vạn cổ, nên pháp lực tự thân vô cùng tinht thuần, một khi triển khai càng kinh thiên động địa, cao thủ tầm thường trong tay hắn chỉ có một con đường chết.

Vào lúc này, Lâm Phàm hoàn toàn chọc giận hắn, hắn biết mình không phải đối thủ của Lâm Phàm nhưng Lâm Phàm đã không tha cho tộc hắn, nên phải liều mạng một lần.

Ầm!

Vô số thần thông Sa Tổ oanh tạc đến chỗ Lâm Phàm, Lâm Phàm phong khinh vân đạm vung Tả Hữu Câu Quyền.

Ầm!

Ầm!

Máu tươi phân tán.

Đầu cá mập của Sa Tổ ứa máu tươi.

– A!

Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Sa Tổ tức giận gầm thét.

– Đáng ghét, thực sự quá đáng ghét, Nhân tộc Đại Đế ngươi sẽ không được chết tử tế.

Lâm Phàm xoa xoa găng tay mà hắn đã luyện chế, găng tay này vô cùng hữu dụng nha, khi đeo nó vào tay sẽ khiến cú đấm vung ra có thêm sức mạnh.

Hiệu quả vô cùng.

– Sa Tổ, hiện ra bản thể đi, để bản Đế chém đôi vi cánh của ngươi.

– Cự Sa tộc các ngươi ăn không ít Linh tộc, nên hiện tại bản Đế muốn mời Linh tộc ăn một bữa tiệc vây cá, ta nhìn ngươi cũng xứng để làm tiệc rượu lắm.

Lâm Phàm cười nói, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.

– Ngươi…

Nội tâm Sa Tổ run lên, kết cục của Sa Thần hắn đã nhìn thấy, vi cánh bị người chém đứt, tình cảnh vô cùng thê thảm, mà lúc này, hai con mắt Lâm Phàm lại đang trừng trừng nhìn mình, ý tứ rất rõ ràng.

Hắn thật sự muốn ăn vi cá a.

Không được, tuyệt đối không được.

Mình đường đường là Sa Tổ Cự Sa tộc.

– Chết đi cho ta!

Sa Tổ rít gào, cái đầu dữ tợn không ngừng gầm thét.

– Nhân tộc Đại Đế, tuy lão hủ không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi cũng đừng hòng sống dễ dàng.

– Hiến tế!

Ầm ầm!

Một cột sáng lấy Sa Tổ làm trung tâm đột nhiên phóng lên trời, xuyên thủng mây xanh.

– Ai u con mẹ nó, tồn tại như Sa Tổ ngươi mà cũng dùng tới hiến tế sao?

Lâm Phàm hơi sững sờ nhưng sau đó bắt đầu cười lớn, giời ạ, đây không phải đang đùa ta à?

Lúc này, bầu trời có rất nhiều mây đen kéo tới, sau đó một đạo khí thế như núi lớn từ trên trời giáng xuống người Sa tổ.

Mấy trăm người Linh tộc cảm thụ được luồng hơi thở này, sắc mặt đột nhiên biến đổi, bọn họ cảm nhận một cỗ khí tức kinh khủng đang nổi lên bên trong cột sáng kia.

– Không ổn rồi, Sa Tổ đang hiến tế chính mình để tăng cường sức mạnh đó.

– Nhân tộc Đại Đế ta muốn ngươi chết, hôm nay coi như cả Cự Sa tộc bị diệt, ta cũng phải kéo ngươi chôn cùng.

– Tế hiến huyết mạch bản Tổ tương liên huyết mạch tất cả sinh linh.

Sa tộc tức giận gầm thét, phương pháp hiến tế này có phần khủng khiếp, lấy huyết mạch làm trụ cột, muốn hiến tế tất cả thành viên Cự Sa tộc.

Nhưng đổi lại, hắn có thể lấy được sức mạnh dị thường khủng bố.

– Giáng lâm đi sức mạnh vô địch, ta muốn tế hiến tất cả để chém giết tên Nhân tộc trước mắt này.

Hai mắt Sa Tổ đỏ bừng, tràn đầy lửa giận.

Vù!

Trong chớp mắt, một ánh hào quang hạ xuống.

Cổ Thánh Tế Đàn đột nhiên chấn động.

“Keng, có cường giả hiến tế tất cả, tìm kiếm sức mạnh vô địch, thỉnh an ngài đứng ra.”

Lâm Phàm sững sờ một lát, sau đó sờ sờ đầu, đây không phải đang nói mình sao…

– Như vậy cũng tốt, vậy để bản Đế giáng lâm đi.