Chương 398: Phe Địch Quá Mạnh, Ta Chỉ Có Thể Đến Giúp

Tối Cường Hệ Thống

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 398: Phe Địch Quá Mạnh, Ta Chỉ Có Thể Đến Giúp

Lâm Phàm nhìn người đang tới, không nghĩ đó là hắn ta, sau đó trong nháy mắt cũng không kịp đem thu cánh tay kia vào trong tay nải.

– Tuyên Cổ

lôi cánh tay kia hạ xuống, hồi sinh 1 lần nữa.

– Tuyên Cổ

cảm nhận được cánh tay không còn cử động, nhìn về hướng người đang tới mà ngửa mặt lên trời gào thét:

– Ngươi vẫn không chết.

– Ngươi không chết, ta làm sao có thể chết…

Nghê Phi Tuyết máu me khắp người, bụng bị thủng, máu thịt bên trong be bét, người run như cầy sấy.

Bây giờ Nghê Phi Tuyết nắm trong tay một cái trường kiếm.

Lâm Phàm nhìn thấy thanh kiếm này, cảm thấy rất quen thuộc, phía dưới cự kiếm kia không phải Huyền Kiếm Các kiếm sao? Làm sao lại xuất hiện ở trong tay Nghê Phi Tuyết được.

– Lại là thanh kiếm này, thật đáng ghét…

Tuyên Cổ nhìn thấy thanh kiếm này, mặt biến sắc, rất là kiêng kỵ.

– Ha ha, Tuyên Cổ, năm đó Chí Tôn, Chiến Thần cùng với Vĩnh Hằng chi phủ chính là dùng thanh kiếm này chặt đứt thân thể của ngươi, có phải ngươi thấy sợ rồi không?.

Nghê Phi Tuyết cười thảm nói.

– Vô liêm sỉ, ta sẽ sợ sao?.., bây giờ ngươi cũng chỉ là một tia thần thức, ngươi cho rằng ngươi sẽ là đối thủ của ta à

Tuyên Cổ nổi giận đùng đùng, cũng không còn màng tới cánh tay phải bị chém đứt, ra một quyền trực diện.

Nghê Phi Tuyết cũng không có phản kháng gì hết.

– Lâm Phàm, tuyệt đối không thể để cho hắn lại dung hợp lần nữa.

Nghê Phi Tuyết không nhìn Tuyên Cổ đang ra quyền, mà là nhìn về phía Lâm Phàm, đem tất cả hi vọng đều phó thác lên Lâm Phàm.

– Oành…

Ra một quyền, trời long đất lở, Nghê Phi Tuyết lãnh trọn cú đấm của Tuyên Cổ, tất cả biến thành tro bụi, thậm chí ngay cả một tia thần thức cũng không còn tồn tại nữa.

Chiếc trường kiếm kia hóa thành một vệt sáng, bay về phía phương xa, biến mất ở ngay trước mắt.

Lâm Phàm nhìn tất cả những thứ này, thở dài một tiếng, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy.

Này thượng giới, rốt cuộc là người muốn làm gì?

– Nhân loại, đem cánh tay của ta trả lại cho ta.

Tuyên Cổ căm tức nhìn Lâm Phàm, hắn đã bị bầy kiến cỏ này cho làm phiền não.

– Tuyên Cổ, ngươi là người sao? Ngươi cho là ta không có khả năng đánh lại ngươi sao?

Lâm Phàm mắt lạnh nhìn “Tuyên Cổ” khinh thường nói, trong lòng thì lại đang nghĩ rằng người như thế nào mới có thể chiến thắng “Tuyên Cổ”.

Bây giờ thân thể mới ( chỉ ở) “Bất diệt cấp thấp”. Tuy nói thực lực của Tuyên Cổ nay chỉ còn một phần, thế nhưng với thực lực hôm nay là mình đã không có khả năng chịu đựng được.

Nếu như muốn thắng, cũng chỉ có thể dựa vào cường độ thăng cấp của thân thể mà thôi.

– Tuyên Cổ, đến đây đi, tiểu gia không sợ ngươi.

Lâm Phàm hít sâu một hơi, sau đó xông về phía “Tuyên Cổ”.

– Ngươi muốn chết.

Tuyên Cổ nổi giận gầm lên một tiếng, đấm ra một quyền.

– Oanh…

– Keng, chúc mừng ký chủ Tuyên Cổ Bất Diệt tăng thêm năm trăm triệu năm công lực

Trong cơ thể Thượng, Thương Chi Huyết lúc này cũng đang sôi trào.

Ngô Đồng thần thụ cung cấp lực lượng sinh mệnh cường đại vào trong thân thể Lâm Phàm.

Huyết Hải Ma Công tầng thứ chín, bộc phát ra,khí huyết cường đại, chảy trong cơ thể Lâm Phàm.

– Oanh…

– Keng, chúc mừng ký chủ Tuyên Cổ Bất Diệt tăng năm trăm triệu năm công lực

– Keng, chúc mừng ký chủ Tuyên Cổ Bất Diệt tăng năm trăm triệu năm công lực.

Lần lượt bị đánh lui, lại lần lượt xông lên.

Lâm Phàm biết đối phương không dễ bị đánh bại, thực lực đối phương quá mạnh, nên càng mang trọng trách nặng nề trên người.

Mình không được lơ là.

Tiểu Kê ở phía xa xa, nhìn thấy những bóng người kia lần lượt bị đánh lui, gào thét hí lên một tiếng, vỗ hai cánh, xông về Tuyên Cổ. Tiểu Kê ta tới rồi, ngươi dám bắt nạt lão đại ca của ta sao.

Giờ đây Lâm Phàm rốt cuộc cũng biết “Tuyên Cổ” quá mạnh, mỗi một quyền đều mạnh, thậm chí “Tuyên Cổ” càng đánh càng hăng, dường như đang chậm rãi khôi phục thực lực như cũ.

Cũng là mình mượn thân thể “Tuyên Cổ” mà tu luyện:

– Tuyên Cổ

cũng là dựa vào mình mà truy tìm lại sức mạnh.

Vừa lúc đó từ phương xa vọt tới một tia ánh sáng đỏ

– Hừ, một tên tiểu Phượng Hoàng hậu bối nhãi ranh, cũng dám tìm ta làm càn, quả thực là muốn chết đây mà.

Tuyên Cổ nhìn thấy này đạo hồng quang:

– hứ

một tiếng tỏ vẻ xem thường, ra một một chưởng phá tan hư không nhắm vào hướng Tiểu Kê.

– Tiểu Kê, ngươi mau cút đi cho ta, chẳng lẽ lời ta ngươi cũng không nghe sao? Nếu như không nghe lời ta, sau này ta sẽ không cần ngươi nữa.

Lâm Phàm mặt biến sắc, quát ầm lên.

Tiểu Kê nhằm về phía Tuyên cổ, trong lòng phẫn nộ vô cùng, vừa nghe những lời của Lâm Phàm lời này, nhất thời sững sờ, như ngây như dại.

– Mau tránh ra cho ta a…

Lâm Phàm thấy cảnh này bối rối vô cùng. “Tuyên Cổ, đối thủ của ngươi là ta.”

– Hừ, không vội…

Tuyên Cổ cũng không ngu ngốc, nhìn thấy kẻ này hốt hoảng như vậy, ắt hẳn Tiểu Kê kia hết sức quan trọng với Lâm Phàm.

– Tiểu Kê…

Lúc Tiểu Kê phản ứng lại thì hết thảy đều đã đã muộn rồi

– Tuyên Cổ

dùng tay che kín bầu trời, nắm gọn Tiểu Kê trong lòng bàn tay.

Lâm Phàm đang định xông tới, nhất thời dừng bước, tâm trí hoảng hốt.

– Tuyên Cổ, thả hắn.

Lâm Phàm tự nhắc nhở chính mình, lúc này tuyệt đối không thể hoảng, Tiểu Kê là Phượng Hoàng, không thể chết được.

– Lâm Phàm, ngươi ngốc sao? Chẳng lẽ Tuyên Cổ ta không nhìn ra, tên Tiểu Phượng Hoàng có tầm quan trọng đối với ngươi thế nào sao?

Tuyên Cổ nhìn Lâm Phàm nói

– Lâm Phàm ngươi thực sự là phức tạp, rõ ràng muốn trở thành đấng chí cao, thế nhưng lại bị ràng buộc bởi tên nhãi nhép này à, đã như vậy còn muốn trở thành chí cao, quả thực là nằm mơ.

– Đem cánh tay của ta trả lại cho ta, bằng không tên tiểu Phượng Hoàng này…

Tuyên Cổ cười lạnh, còn Tiểu Kê thì gào thét.

– Đừng…

Lâm Phàm vừa nghe tiếng Tiểu Kê kêu thảm thiết, nhất thời tâm trí hoảng hốt, lập tức đưa tay ra hiệu:

– khoan đã

Lúc này Tiểu Kê kêu rên vì đau

– Ò ó o…

Tiểu Kê lắc chiếc đầu nho nhỏ, nhìn Lâm Phàm, dường như muốn nói với Lâm Phàm:

– Tuy rằng rất đau, thế nhưng Tiểu Kê đây không sợ.

– Tiểu Kê, đừng…

Giờ đây, Tiểu Kê đang bị Tuyên Cổ nắm ở trong tay, bỗng dưng bốc cháy thành ngọn lửa, bóng tiểu Phượng Hoàng mờ chao liệng cửu thiên.

– Phượng Hoàng niết bàn sao? Ha ha, c không biết bao nhiêu người đã chết dưới tay ta, ngươi cho rằng chiêu thức nhãi nhép của ngươi có thể thành công sao?

Tuyên Cổ cười lạnh một tiếng, chạm ngón một cái, nhất thời ngọn lửa kia biến mất.

– Sự kiên t gian của ta có hạn, đem cánh tay của ta trả lại cho ta.

Tuyên Cổ lạnh lùng nói.

– Ngươi đem thả hắn ra trước.

Hơi thở Lâm Phàm có chút gấp gáp.

– Hả? Ngươi có tư cách cùng ta cò kè mặc cả sao?

Tuyên Cổ giận dữ hứ lên một tiếng, Tiểu Kê đã chịu đủ dằn vặt ở trong lòng bàn tay kia.

Thế nhưng bây giờ Tiểu Kê nhắm chặt hai mắt, dường như rất đau đớn nhưng cố nén chịu không một tiếng rên la

Lúc này Lâm Phàm trong lòng dằn vặt vô cùng, thương cho Tiểu Kê.

– Tiểu Kê làm bạn với ta nhiều năm, sớm đã xem như người thân, làm sao có thể thấy nó chết đi được.

– Không thể trả lại được, trả cho hắn Đông Linh châu sẽ gặp nguy, hơn nữa hắn cũng sẽ không thả Tiểu Kê ra

– Ò ó o…

Lúc này Tiểu Kê kêu lên.

Lâm Phàm nhìn về phía Tiểu Kê, thấy Tiểu Kê ở đằng kia đang lắc đầu, ra hiệu không cần lo ta.

Lâm Phàm cúi đầu, hai con mắt có chút mơ hồ:

– Tiểu Kê, ta sẽ cứu ngươi.

Lúc này, Lâm Phàm dự định cứu Tiểu Kê và cuối cùng cùng “Tuyên Cổ” đồng thời bị Thiên Địa Dung Lô luyện hóa.

Sống đến bây giờ, nên tỏ ra lạc quan, vợ cũng có rồi, còn có cái gì tiếc nuối nữa.

– Tốt, ta trả..

Lâm Phàm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng “Tuyên Cổ”.

– Ha ha, tốt…

Tuyên Cổ cười lớn.

Lúc bấy giờ, bỗng một thanh âm từ trong hư không truyền đến.

– Một tiếng định càn khôn.

– Phốc…

Trong chớp mắt, cát đá bay mù mịt, thiên địa thê lương.

Lâm Phàm nghe được thanh âm này thấy tình cảnh rất đỗi quen thuộc, nhất thời trong lòng vui vẻ.

Một màn sương mù vàng hiện ra, trong nháy mắt bao trùm lấy “Tuyên Cổ “

– Thứ quái gì đây, làm sao thối như vậy.

Tuyên Cổ biến sắc, đối với khí thể khó có thể chống đối,bàn tay đang nắm lấy Tiểu Kê kia, nhất thời buông lỏng.

Lâm Phàm nắm lấy cơ hội này, trong nháy mắt đến nắm lấy Tiểu Kê, cơ thể được rót một đạo sinh mệnh lực lượng, sau đó hướng về phương xa ném đi:

– Tông chủ, tiếp nhận…

– Ta chính là rắm thần Yêu Vô Tà, tiểu tặc thả ra Tiểu Ke ra

Một bóng người ở phương xa kia, bá khí thô bạo đứng ở nơi đó, thoả mãn với công hiệu một rắm này của mình.

– Vô liêm sỉ…

Tuyên Cổ lúc này phản ứng lại, nhìn người kia, nắm chặt tay giận dữ.

– Ngươi dám làm nhục ta như vậy, đáng chết.

Tuyên Cổ giận dữ hét.

Lâm Phàm thấy cảnh này, cũng hết sức bối rối, nhưng dù tình huống thế nào Tiểu Kê cũng vừa được cứu.

– Phốc…

– Phốc…

Lúc này Lâm Phàm bỗng trợn mắt hốc mồm mồm

Tuyên Cổ Yêu Vô Tà nắm trong tay, không ngừng thả rắm, mà sức mạnh của rắm này, dĩ nhiên cánh tay của Tuyên Cổ cũng không thể làm gì được.

– Này..

Lâm Phàm có chút thật không dám tin tưởng.

Tránh được bàn tay của Tuyên, Yêu Vô Tà lập tức hướng về phương xa chạy trốn mà đi.

– Lâm huynh, phe địch quá mạnh, ta cũng chỉ có thể đến giúp cái này, cái khác dựa vào chính ngươi, huynh đệ liền chạy trước vậy

Trong chớp mắt, Yêu Vô Tà thân ảnh biến mất ở bên trong trời đất.

– Quả nhiên vẫn là rất sợ chết.

Lâm Phàm nhìn Yêu Vô Tà rời, lòng cười cảm kích.