Quyển 2 - Chương 988: Thiên Lôi Trí Mạng, Lôi Đình Niết Bàn. (P1)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

Hơn nữa thực lực nữ chiến thần khôi phục thì đối với Tam đại cung điện cùng Hồn Minh mà nói không thể nghi ngờ là nhân tố đánh vỡ cân đối, nhớ ngày đó Mục Thanh Y bị thương và bị giáng chưc, còn có rất nhiều phái bảo thủ phản đối Tam đại cung điện không muốn để ý tới.

Nhưng hiện tại Mục nữ thần xưa đâu bằng nay, những lão nhân kia sẽ cảm thán Sở Phương Trần lựa chọn sáng suốt.

Đồng thời bên Hồn Minh khẳng định phi thường hối hận, hoặc là không dám ra tay với Mục Thanh Y, hoặc là chém tận giết tuyệt!

– Sở Phương Trần,giữa bệ đá Phượng Hoàng còn có huyết mạch hoàng tộc cổ xưa đang chảy, hoàng của ta đã kích hoạt huyết mạch, ngươi có thể cho Vong Mộng đến bệ đá Phượng Hoàng mà niết bàn, nếu không những huyết mạch kia sẽ xói mòn.

Mục Thanh Y dùng tinh thần chi âm truyền tới.

– Quan Hoàng Vương niết bàn rồi sao?

Sở Mộ ngẩng đầu nhìn qua Mục Thanh Y, mở miệng hỏi.

– Ta đối phó Xá Tội Chi Hồ, ngươi mau chóng trợ giúp Vong Mộng hoàn thành niết bàn đi.

Mục Thanh Y nói ra.

Sở Mộ phát hiện Quan Hoàng Vương chỉ khôi phục thực lực vốn có, mà không có trở nên mạnh mẽ, cố ý liếc mắt nhìn qua Mục Thanh Y không trả lời vấn đề của mình, rất nhanh hiểu được nguyên nhân trong đó.

Nhưng mà Sở Mộ không do dự, đem Bạch Yểm Ma gọi trở lại không gian hồn sủng của mình, sau đó căn bản không có để ý những dung nham đang lan tràn kia, cùng Vong Mộng tiến vào trong biển dung nham!

Sắp niết bàn rồi!

Giờ khắc này tâm tình Sở Mộ tâm còn nóng hơn cả dung nham chung quanh.

Dung nham có những ngọn lửa đang nhen nhóm, ngay sau đó Sở Mộ cùng Vong Mộng chui vào trong dung nham, giống như triệt để bốc hỏi khỏi nhân gian.

Thấy một màn này Đằng Lãng có chút há hốc mồm, người khác cho rằng Mục nữ thần có thể chịu được dung nham là bởi vì Quan Hoàng Vương trợ giúp nàng, kết quả Sở Phương Trần thằng này lại xem dung nham như nước ngọt, trực tiếp đi vào.

Phải có tự tin khổng lồ cỡ nào mơi có thể chống đỡ được suy nghĩ điên cuồng của Sở Mộ bây giờ, đứng bên cạnh miệng núi lửa mà ba người căn bản không biết nên nói cái gì.

Mây lửa hóa thành màu vàng chói mắt, Quan Hoàng Vương như mặt trời đang thiêu đốt trên bầu trời, một đôi đồng tử màu vàng nhìn chằm chằm vào Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân ở cách đó rất xa.

Ánh mắt Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân trở nên lạnh hơn, Quan Hoàng Vương này nó đã gặp, chính là bịa tướng dưới tay của nó, nhưng không nghĩ tới nó lại dám đi tới khiêu khích mình, tội không thể tha!

– Hống hống hống… Bạch Hổ nhìn thấy chủ nhân của mình cùng Quan Hoàng Vương kinh diễm xuất hiện, lập tức phát ra tiếng rống hưng phấn, giống như tất cả thương thế trên người bây giờ đã khép lại, Bạch Hổ lập tức ý chí chiến đấu sục sôi, dùng bộ pháp băng sương tiến tới bên cạnh Mục Thanh Y cùng Quan Hoàng Vương.

Triêu Lãnh Xuyên thấy Mục Thanh Y khống chế Quan Hoàng Vương đã phục sinh xuất hiện, trên mặt cũng tươi cười.

Có Vong Mộng của Sở Phương Trần cùng Quan Hoàng Vương của Mục Thanh Y liên thủ, hơn nữa Bạch Yểm Ma, Bạch Hổ, và Vạn Triêu Thú của mình thì có thể thu thập Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân!

– Sở huynh đệ, lúc này chúng ta nên phản kích thôi.

Triêu Lãnh Xuyên có thể nói là biệt khuất đã lâu, cuối cùng cũng đợi tới lúc xả giận.

– Sở Phương Trần đã bay vào trong núi lửa niết bàn cho Vong Mộng rồi, Triêu thái tử, ngươi hiệp trợ ta chiến đấu.

Mục Thanh Y nhìn qua Triêu Lãnh Xuyên đang mở miệng hô to, mở miệng nói ra.

“…”

Triêu Lãnh Xuyên lập tức im lặng.

Sở Phương Trần tên kia cũng không đợi đuổi Xá Tội Chi Hồ đi mà lại đi niết bàn bây giờ, hiện tại chiến đấu còn chưa kết thúc, nếu Vong Mộng đổi thành Quan Hoàng Vương thì thực lực của bọn họ căn bản không có gia tăng.

Mục nữ thần khá tốt, sức chiến đấu no đủ, mà Triêu Lãnh Xuyên bị Xá Tội Chi Hồ giày vò không có khối xương nào lành lặn, hiện tại còn phải đi hiệp trợ chiến đấu.

Triêu Lãnh Xuyên tương đối bất đắc dĩ, chỉ có thể kiên trì tiếp tục nghênh chiến Xá Tội Chi Hồ, may mắn Xá Tội Chi Hồ trong đại chiến của Vong Mộng cùng Tam đại hồn sủng liên thủ thì chịu không ít tổn thương, mà Quan Hoàng Vương ý chí chiến đấu sôi sục xung phong. Vạn Triêu Thú mình đầy thương tích có lẽ không đến mức bị tra tấn.

– Triêu thái tử thật đáng thương.

Trên mặt đất Bàng Duyệt nói thầm một câu.

– Đúng vậy a, thật vất vả được truyền thừa. Mang theo Vạn Triêu Thú hăng hái đi tới đây, vốn cho rằng có thể quét ngang tứ phương, kết quả lại bị Sở Phương Trần cùng Nục nữ thần đả kích không nói, còn bị Xá Tội Chi Hồ tra tấn.

Đằng Lãng không thể làm gì khác mà thêm vào.

– Ách… Hai người các ngươi đừng có làm bộ dáng rảnh rỗi như vậy.

Trầm Mặc cười khổ.

Bàng Duyệt cùng Đằng Lãng đồng thời nghiêng mắt nhìn qua Trầm Mặc, một bộ dáng ngươi cũng không phải cũng rảnh rỗi sao?

Trầm Mặc cười khổ, tốt xấu gì bọn họ cũng là cường giả cấp Đế Hoàng đỉnh phong, nhưng mà trong loại chiến đấu này bọn họ căn bản không có chút tác dụng nào, xác thực biến thành người rảnh rỗi, khá tốt trên đường đi tới đây bọn họ xuất lực không ít, cho hồn sủng của bọn họ nghỉ ngơi thật tốt, bằng không thì lần lịch lãm rèn luyện này sẽ làm cho bọn họ vô cùng xấu hổ.

Trong dung nham nóng hổi đang chảy xuôi quanh thân thể Sở Mộ, cháy cả làn da, thậm chí cảm giác dung nham đang len lỏi vào trong huyết nhục và xương tủy của hắn.

Linh hồn của Sở Mộ thường xuyên thừa nhận ma diễm tổn thương, thân thể càng được hỏa diễm thiên chuy bách luyện, nhưng mà Sở Mộ tiếp xúc hỏa diễm cuối cùng là âm hỏa, dung nham chính là dương hỏa. Sở Mộ không cách nào hoàn toàn miễn dịch.

Đồng dạng ám thuộc tính Vong Mộng cũng không thể như Quan Hoàng Vương, xem dung nham giống như nước tắm rửa của mình, Sở Mộ lại cho Vong Mộng hóa bướm, cho không gian thuẫn quay chung quanh người, mở dung nham tiến vào bệ đá Phượng Hoàng.

Trong dung nham không có tầm mắt gì đáng nói, Sở Mộ chỉ có thể hoàn dựa vào năng lực cảm giác của mình.

Rất nhanh, Sở Mộ cũng cảm giác được năng ượng trên bệ đá Phượng Hoàng đang khởi động. Trong dung nham cực nóng vẫn bảo trì trạng thái của mình mà không có bị cắn nuốt.

– Đây chính là cổ huyết của hoàng tộc. Vong Mộng chuẩn bị cho niết bàn đi!

Trong nội tâm Sở Mộ vui vẻ, dùng lực lượng không gian ngăn cản dung nham bên ngoài. Hình thành vùng chân không quanh bệ đá Phượng Hoàng.

Vong Mộng từ vai của Sở Mộ nhảy xuống, một lần nữa hóa hoàng, mười sáu cánh của nó bao phủ khu vực có cổ huyết.

Phượng Hoàng Niết Bàn cũng có thể trợ giúp hoàng tộc khác hoàn thành niết bàn của bản thân, nhưng có hồn sủng sư nhân loại trợ giúp cũng có thể hoàn thành được.

Quá trình này có chút tương tự như Mục Thanh Y làm với Quan Hoàng Vương, Mục Thanh Y đem hỏa diễm trong sào huyệt Phượng Hoàng hóa thành huyết dịch sinh mệnh rót vào trong người Quan Hoàng Vương, làm cho tính mạng yếu ớt của Quan Hoàng Vương sống lại lần nữa.

Mà Niết Bàn thì cần chắt lọc máu huyết tinh hoa trong người hoàng tộc ra ngoài dung hợp với cổ huyết Phượng Hoàng cổ sinh ra huyết mạch hoàng tộc mới, sau đó một lần nữa rót vào trong thân thể hoàng tộc cần niết bàn, quá trình này còn phức tạp hơn cường hóa hồn sủng nhiều lắm, Sở Mộ cũng không xác định tám niệm của mình có thể hoàn thành hay không.