Quyển 2-Chương 250-p1: Âm mưu kinh người

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

>

Khi Sở Mộ tới Hồn sủng cung thì vị Mại sư kia kia đã bán xong Linh Âm Thiếp rồi, cuối cùng Sở Mộ đành phải chấp nhận bi kịch mua ngược Linh Âm Thiếp của mình trở lại, còn thừa vài chục vạn kim tệ cũng đưa cho vị Mại sư xem như tiền thù lao.

Vị Mại sư kia có hiệu suất làm việc rất cao, không ngờ chỉ qua vài tiếng đã tìm được người chịu thu mua vật phẩm của Sở Mộ. Cho nên Sở Mộ chỉ chờ đợi ở nơi đó chừng một giờ là bán sạch tất cả mọi thứ ra ngoài. Nhưng làm cho Sở Mộ hơi thất vọng chính là sau khi bán xong chỉ thu về được 2800 vạn kim tệ, so sánh với Sở Mộ dự trù vẫn còn thiếu một chút.

“Còn kém 200 vạn kim tệ, Nhiên Mộc Huyết Tinh, ai dà!” Sở Mộ thở dài bất đắc dĩ.

Tất cả tài chính gom lại vẫn chưa đủ để cường hóa Ma Thụ Chiến Sĩ, huống chi còn phải tìm mua kết tinh áp súc cho Quỷ Khung Quân Vương nữa.

Cẩn thận cất giữ số kim tệ còn lại vào không gian giới chỉ, Sở Mộ chậm rãi quay trở lại sở giao dịch, lúc này Diệp Khuynh Tư đã mua xong những linh vật cùng dược liệu trong buổi đấu giá hội rồi.

“Ta đã mua cho ngươi Nhiên Mộc Huyết Tinh với giá 2900 vạn kim tệ.” Diệp Khuynh Tư cười cười nói với Sở Mộ.

Sở Mộ còn đang lo lắng cho mình sẽ phải bỏ qua Nhiên Mộc Huyết Tinh, vừa nghe Diệp Khuynh Tư nói thế xem như là chuyện vui ngoài ý muốn. Bộ dạng tươi cười hớn hở giao hết tài sản trong túi cho Diệp Khuynh Tư, thuận tiện giao luôn Linh Âm Thiếp cho nàng.

Diệp Khuynh Tư nhận lấy số tiền Sở Mộ đưa cho rồi trả ngược lại ngàn vạn kim tệ, nói đó là số tiền mua Linh Âm Thiếp. Vào lúc này Sở Mộ đúng là đang ở thời điểm thiếu tiền nên cũng không từ chối.

“Ngươi còn muốn mua Hồn tinh áp súc cấp sáu dành cho Quỷ hệ đúng không? Ta đây không giúp được ngươi rồi, bây giờ ta chỉ còn lại có mấy trăm vạn kim tệ, mấy ngày hôm trước thu mua dược liệu cho ca ca gần như sạch sẽ tiền của đề dành.” Diệp Khuynh Tư lắc đầu bất đắc dĩ.

Sở Mộ cười khổ, hiện tại mấy ngàn vạn tài chính cũng đã rất khó thỏa mãn nhu cầu của Sở Mộ, chớ nói chi là mua Hồn trang tăng cường chiến lực cho đám Hồn sủng của mình.

“Nếu không, ngươi giành lấy giải thưởng kia đi, số tiền đó cũng không thấp, ta sẽ giúp ngươi một tay.” Diệp Khuynh Tư suy nghĩ một lát rồi nói.

“Ừ, đành phải như vậy thôi.” Sở Mộ thở dài một hơi bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn phải tìm cách thu về phần thưởng kia.

Bởi vì Diệp Khuynh Tư còn phải đợi nhóm linh vật tiếp theo, cho nên Sở Mộ cũng phụng bồi Diệp Khuynh Tư ngồi tại chỗ chờ đến buổi đấu giá thứ hai kết thúc, thu mua đủ tất cả tài liệu giải độc mới cùng nhau rời khỏi sở giao dịch.

Thời gian lúc này đã là giữa đêm rồi, Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư cưỡi hai con Mộng Thú chậm rãi đi về phía khu Tây Nhai.

“Tại sao không chọn lựa một phòng trọ hoặc cửa hàng linh dược nào gần trung tâm thành? Như vậy ngươi mua linh dược và làm việc sẽ dễ dàng hơn?” Sở Mộ nhàn nhạt hỏi.

“Chẳng qua là…” Diệp Khuynh Tư định nói rồi thôi, sau khi chần chờ mãi nhưng không tìm được một lý do thích hợp.

Sở Mộ lại càng nghi hoặc, chỉ là thấy Diệp Khuynh Tư không muốn nói liền không có tiếp tục hỏi tới.

Từ trung tâm quảng trường đến khu Tây Nhai cũng là một đoạn đường khá xa, Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư tiến vào Tây Nhai đã cảm giác được nơi này cực kỳ vắng lạnh, đó là do tất cả cư dân ở nơi này đã tạm thời dời đến chỗ khác sinh sống né tránh tai họa.

“Có cảm giác không khí là lạ không?” Diệp Khuynh Tư nhỏ giọng hỏi Sở Mộ một câu.

“Ừ, có thể lại là đám hung vật kia lui tới, chúng ta phải cẩn thận một chút.” Sở Mộ trầm giọng nói.

“Trước tiên đừng tùy tiện triệu hoán Hồn sủng, Hồn sủng càng nhiều lại càng hấp dẫn chúng nó mò tới.” Diệp Khuynh Tư nói.

Sở Mộ gật đầu, để cho Dạ Chi Lôi Mộng Thú che dấu hơi thở của mình cho kỹ, đồng thời buông thả hồn niệm ra tìm tòi tình huống chung quanh.

Trên đường phố trống trải lượn lờ sương mù kỳ quái bao phủ, thỉnh thoảng còn có thanh âm quái dị từ trong ngõ hẻm truyền ra khiến cho không khí nơi này càng thêm rét lạnh.

“Kỳ quái, cái tên đội trưởng Đông Thanh không phải đã nói hôm nay sẽ tăng thêm nhân thủ hay sao? Vì sao đi lâu như thế vẫn không thấy bóng dáng thành vệ nào hết vậy?” Diệp Khuynh Tư nhỏ giọng hỏi.

Sở Mộ lúc trước vẫn cảm thấy là lạ, nhưng lạ ở chỗ nào lại không nói ra được. Hiện tại nghe Diệp Khuynh Tư nói như thế, hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ khu Tây Nhai yên lặng quá mức khác thường.

Trên một khu vực gần trung tâm thành liên tục xuất hiện hung án tại sao nhóm thành vệ không cẩn thận tra xét chứ? Nhưng mà hai người Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đi đường từ nãy tới giờ vẫn không thấy một gã thành vệ nào, vì thế cả hai không nhịn được cảm thấy sự tình có điểm cổ quái.

“Khuynh Tư, đám hung vật xuất hiện ở chung quanh đây đã bao lâu rồi?” Sở Mộ hỏi.

“Chắc cũng hơn một tuần lễ rồi, trên thực tế ta cảm thấy chúng nó tồn tại trong thành đã rất lâu, chỉ có điều lúc trước ở vào thời kỳ tương tự ngủ đông, thời gian gần đây mới thường xuyên lui tới tìm kiếm thức ăn.” Diệp Khuynh Tư hồi đáp.

“Vậy ngươi cảm thấy có mấy phần xác định với khả năng chúng không công kích bình dân?” Sở Mộ tiếp tục hỏi.

“Ít nhất là chín thành, chúng nó cần năng lượng tương tự Hồn hạch và Hồn tinh để duy trì tính mạng, mà huyết nhục Hồn sủng cường đại mới có thể thỏa mãn nhu cầu của bọn chúng. Lạm sát bình dân vô tội không hề có chỗ nào ích lợi, ngược lại có thể mang đến tai vạ đối với chúng nó và còn bại lộ hành tung. Cho nên ta kết luận chúng nó không giống như dã thú, mà chỉ đặc biệt nhằm vào Hồn sủng sư.” Diệp Khuynh Tư.

Diệp Khuynh Tư vừa nói như thế, Sở Mộ khẽ nhíu mày lại rơi vào trầm tư, trái tim bắt đầu đập lên bất an.

“A!!!”

Một tiếng kêu bi thảm bỗng nhiên vang lên ở đâu đó, thanh âm sợ hãi quanh quẩn ở trong màn đêm khiến cho bầu không khí càng thêm âm trầm kinh khủng.

Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư cũng ngây ngẩn cả người, đưa mắt nhìn vào nhau cực kỳ kinh ngạc.

“Ở bên kia, chúng ta mau tới.” Sở Mộ dẫn đầu khống chế Dạ Chi Lôi Mộng Thú phóng chạy như bay theo hướng thanh âm truyền tới.

Diệp Khuynh Tư đuổi theo Sở Mộ rất nhanh, đồng thời tỉ mỉ quan sát mới phát hiện Sở Mộ lộ vẻ lo âu, điều này làm cho Diệp Khuynh Tư cảm thấy hơi kỳ lạ. Cho dù có người vô tội bị giết nhưng lấy tính cách Sở Mộ không nên vội vàng bất an như thế mới đúng.

Sở Mộ lúc này đã rất khó giữ vững tĩnh táo rồi, sau khi liên hệ với tình huống vừa phát sinh, hắn đã suy đoán được một khả năng cực kỳ đáng sợ.

“Đến tột cùng là tại sao?”

Diệp Khuynh Tư đã nhìn thấu cảm xúc trong lòng Sở Mộ, mở miệng hỏi.

“Hãy tới đó trước đã!”

Sở Mộ cũng không có thời gian trả lời Diệp Khuynh Tư, vội vàng ra lệnh cho Dạ Chi Lôi Mộng Thú thi triển kỹ năng Truy Phong Trục Nguyệt bắt đầu gia tăng tốc độ.

Dạ Chi Lôi Mộng Thú phóng chạy như tia chớp dưới ánh trăng, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng thậm chí không còn nhìn thấy thân ảnh nữa. Từ đàng xa nhìn lại chỉ thấy một cơn gió lốc mạnh mẽ cuốn qua đường phố là dấu hiệu chứng minh Dạ Chi Lôi Mộng Thú vừa mới xẹt qua.

Cũng là địa phương ngày hôm qua, chốc lát sau Dạ Chi Lôi Mộng Thú đã xuất hiện ở trong khu vực Cổ Đồng.

Diệp Khuynh Tư một mực đuổi theo sau lưng Sở Mộ, vượt qua một con đường chợt phát hiện Sở Mộ dừng ở trước một ngã tư đường, cả người bị một tầng khí tức u ám bao phủ tản ra sát khí cực kỳ đáng sợ.

Diệp Khuynh Tư khống chế Tử Sam Mộng Thú dừng lại bên cạnh Sở Mộ, trong lúc đang định hỏi thăm Sở Mộ thì trong giây lát đó nàng bất chợt phát hiện một sự tình kinh khủng. Ngoại trừ con đường hai người vừa mới chạy tới, phương hướng ba con đường khác đều chảy xuôi một dòng máu tươi bốc mùi tanh nồng lợm giọng.

Ánh trăng xuyên thấu qua màn sương mù chiếu xuống vũng máu đã đặc quánh khiến cho khung cảnh càng thêm thê lương đáng sợ.