Chương 1394: Hồn Sủng Hoang Dã Đột Kích (hạ)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

Vũ Vân Long há miệng cắn vào gáy tiểu bảo bảo đang chơi đùa gần đó, sau đó ném thẳng vào trong trận đồ tu luyện.

Tiểu Vũ Vân Long u mê đứng yên tại chỗ, không biết đây là chuyện gì xảy ra. Vũ Vân Long nói mấy câu tiểu bảo bảo mới chịu an phận xuống, đàng hoàng nằm trong trận đồ tu luyện bắt đầu ngủ.

Ba người Sở Mộ, Hạ Âm, Lâm Mộng Linh đồng thời cảm giác được có một tiểu tử chạy vào trong trận đồ tu luyện.

Tiểu Vũ Vân Long cấp bậc rất thấp, cho dù nó thu nạp tiên khí cũng bé nhỏ không đáng kể, lấy đi chút ít tài nguyên cũng không sao. Cho nên ba người mở mắt nhìn tiểu Vũ Vân Long khả ái ngủ say, sau đó ai làm chuyện nấy tiếp tục tu luyện.

Mạc Tà cũng quay trở lại trên vai Sở Mộ, tiên khí lượn lờ làm cho không khí chung quanh ấm áp hơn. Lúc này việc làm tốt nhất đối với nó chính là ngủ.

Mạc Tà ngáp dài một cái, chui vào trong ngực Sở Mộ tìm một vị trí thoải mái nhất bắt đầu ngủ say.

Sở Mộ cười khổ mở mắt ra, tên này rõ ràng là không muốn trở về không gian Hồn sủng ngủ rồi, hắn đành phải chỉnh lại thân thể nó cho phù hợp rồi tiếp tục tu luyện. Mạc Tà không có thu nạp tiên khí, nhưng nó ngủ tại nơi này khẳng định có không ít chỗ tốt. Trong quá trình Sở Mộ hấp thu tiên khí sẽ chia ra một phần năng lượng rót vào trong cơ thể Mạc Tà, đề cao thực lực của nó.

Tu luyện vốn khô khan.

Nhưng mỗi một cường giả nhất định phải có tín niệm mạnh mẽ, ba người Sở Mộ, Hạ Âm, Lâm Mộng Linh cũng có đầy đủ định lực vượt qua chuyện này.

Thậm chí bọn họ một lần tĩnh tu đều có thể kiên trì mấy tháng.

Ngày thứ nhất, ba người hoàn toàn nhập định, không có thức tỉnh lần nào.

Ngày thứ hai cũng giống như thế, bọn họ cần phải hấp thu tiên khí rồi chuyển hóa thành lực lượng của mình. Đây là một quá trình phức tạp, nếu như phân thần nhẹ thì mất thời gian, nặng thì hao tổn tinh thần, kinh mạch cực kỳ nguy hiểm.

Ngày thứ ba, bọn họ vẫn tập trung tu luyện, lúc này tiểu Vũ Vân Long đã tỉnh dậy rồi, nó đang nhàm chán đi tới đi lui trong trận đồ tu luyện lầm bầm lầu bầu.

Đầu Vũ Vân Long vẫn đang ngủ say, Mạc Tà cũng ngủ, ba nhân loại tĩnh tâm tu luyện, chỉ có tiểu Vũ Vân Long ngây thơ không biết tu luyện để làm gì. Nó di chuyển thân thể béo tròn thỉnh thoảng bò lên trên đầu Vũ Vân Long trưởng thành kêu gào loạn xạ, thỉnh thoảng bò tới bên cạnh Sở Mộ dùng móng vuốt cấu xé cái đuôi tiểu Mạc Tà, thỉnh thoảng mò tới gặm nhấm váy áo Lâm Mộng Linh.

Thời gian một tháng, hai tháng lặng lẽ trôi qua, cả thung lũng chỉ có tiểu Vũ Vân Long bò lên bò xuống, toàn bộ những người khác đều im lặng giống như pho tượng, cảnh tượng vô cùng hài hòa.

“Ngao ~!”

Bỗng nhiên đầu Vũ Vân Long kia mở miệng ra ngáp một cái thật dài.

Một trận cuồng phong theo hơi thở Vũ Vân Long khuếch tán ra bốn phương tám hướng, không biết cuốn bay bao nhiêu nham thạch, đánh ngã vô số cây cối.

Vũ Vân Long từ từ giãn rộng hai cánh, cả người lộ ra khí tức cường hãn bá đạo mười phần.

Vũ Vân Long ngủ mấy tháng đã tỉnh hẳn, bây giờ là lúc tìm chuyện gì đó hoạt động gân cốt.

Nó nhìn thoáng qua ba nhân loại còn đang tu luyện, không có quấy rầy bọn họ. Chẳng qua là cúi đầu ném tiểu Vũ Vân Long lên lưng mình.

Tiểu Vũ Vân Long biết mẫu thân muốn dẫn mình rời khỏi, cho nên dùng sức kéo cái đuôi Mạc Tà lắc lư mấy lượt.

“Ô ô ô!”

Mạc Tà hai mắt mông lung, mở miệng hỏi thăm rốt cuộc là chuyện gì.

Trong mấy tháng này, ba nhân loại và Vũ Vân Long trưởng thành không có nhúc nhích, chỉ có Mạc Tà thỉnh thoảng bò dậy dẫn tiểu bảo bảo đi dạo vài vòng.

Bây giờ nó rời đi, tiểu Vũ Vân Long tự nhiên chào hỏi Mạc Tà một tiếng.

“Sa sa sa “

Hai mắt Tiểu Vũ Vân Long long lanh giả vờ ngây thơ, bộ dạng làm như không nỡ rời xa Mạc Tà.

Mạc Tà thấy nó thương tâm như vậy, cuối cùng không nhịn được lấy một chút đồ ăn vặt giấu riêng đưa cho nó.

Tiểu Vũ Vân Long thấy đồ ăn vặt hiện ra trước mặt lập tức quét sạch, không thèm khóc nữa, ngược lại bộ dạng cao hứng nhảy lên lưng Vũ Vân Long rời khỏi.

Sau khi tiểu Vũ Vân Long rời khỏi, Mạc Tà ngược lại thương tâm. Đồ ăn vặt của nó tự nhiên bị tiểu tử kia lừa gạt mang đi, sớm biết lúc nãy không nên mềm lòng đem tặng toàn bộ rồi. Bây giờ còn phải lưu lại chỗ này hơn nửa năm, không có đồ ăn vặt làm sao sống qua nổi đoạn thời gian dài dằng dặc đây?

Tiểu Mạc Tà buồn bực bò lên trên người Sở Mộ, rầu rĩ không vui nhắm mắt lại.

Không có đồ ăn, vậy thì đành phải chuyên tâm tu luyện rồi. Hình như thực lực nó cũng sắp đột phá, sau đó tìm địch nhân mạnh hơn chiến đấu giết thời gian.

Vũ Vân Long vỗ cánh bay lên trời cao, thân thể xanh lam nhanh chóng biến mất ở trong tầng mây dày đặc.

Mà lúc này đây, Sở Mộ mở mắt ra ngẩng đầu nhìn thoáng qua phương hướng Vũ Vân Long rời khỏi. Không biết suy nghĩ gì đó, một hồi sau tiếp tục tiến vào trạng thái tĩnh tu.

Sở Mộ nhắm mắt lại không biết bao lâu, Hạ Âm và Lâm Mộng Linh cũng từng người mở mắt, bọn họ cũng cảm giác được Vũ Vân Long rời khỏi. Nhưng chuyện này không ảnh hưởng gì đến công việc tu luyện của bọn họ.

Có lẽ, ngay cả bọn họ cũng không thể tin được mình lại sống chung một chỗ với Vũ Vân Long cấp Bất Hủ mấy tháng. Hơn nữa, còn bình an vô sự không hề phát sinh xung đột.

Đây đúng là một lần trải nghiệm thú vị.

Vũ Vân Long rời khỏi, ba người bọn họ tiếp tục giữ vững tu luyện. Nếu muốn đột phá nhất định phải tranh thủ thời gian một năm này.

Thời gian trôi qua thật lâu, bỗng nhiên ba người đồng thời mở mắt.

Bọn họ quay đầu nhìn sang đối phương, tựa hồ đã nhận ra có cái gì đó không ổn, sắc mặt dần dần trầm trọng.

“Các ngươi cũng cảm thấy?”

Hạ Âm là người mở miệng trước.

Sở Mộ và Lâm Mộng Linh đồng thời gật đầu.

Lâm Mộng Linh quay đầu nhìn ra địa phương bên ngoài thung lũng, mở miệng nói:

“Có một nhóm sinh vật thực lực rất mạnh đang chạy tới nơi này.”

“Ù ù ù ù ~~~!”

Đại địa chấn động, tiếng bước chân càng lúc càng gần, càng lúc càng kịch liệt. Ba người thậm chí có thể nghe thấy tiếng gầm thét từ đằng xa bức tới.

Đây là một đàn Hồn sủng thực lực cực mạnh.

Không biết chúng nó có mục đích gì lại điên cuồng nhào tới nơi này.

“Chúng ta quả thật bỏ qua một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.”

Hạ Âm nghiêm túc nói:

“Nơi này không ngừng tụ tập tiên khí, theo thời gian trôi qua tiên khí càng lúc càng đậm nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều sinh vật ở trong Ấn cốc. Rất có thể chúng nó muốn đuổi chúng ta đi, sau đó chiếm lĩnh nơi này.”

“Nhưng mà tại sao trước kia không có phát sinh chuyện này? Chúng ta ở chỗ này tu luyện hơn bốn tháng rồi.”

Lâm Mộng Linh vẫn không thể hiểu nổi.

Sở Mộ cười khổ nói:

“Bởi vì lúc trước Vũ Vân Long nằm ngủ ở đây, sinh vật trong Ấn cốc hiển nhiên không dám náo động. Bây giờ Vũ Vân Long đã rời khỏi, tương đương với chúng ta mất đi một bức tường bảo vệ tuyệt hảo. Xem ra đoạn thời gian kế tiếp sẽ phải đối diện với đám Hồn sủng hoang dã này rồi, tránh cũng không thoát.”

Cả vùng đất hoang vu đột nhiên chấn động ùng ùng, trong lúc nhất thời cát bay đá chạy, phong vân biến sắc. Vô số sinh vật cuồng bạo gào thét vang trời, khí thế hung hãn y như một đám dã lang đói bụng ngửi thấy mùi thịt tươi lan truyền trong gió.

Mỗi một phương hướng cũng có mấy chục Hồn sủng, chúng nó từ từ tiến lên đỉnh núi ngó chừng tình huống bên dưới.

Thanh âm huyên náo vang lên bên tai ba người Sở Mộ, Hạ Âm, Lâm Mộng Linh. Bọn họ lộ vẻ lo lắng nhìn ba phương hướng bụi mù cuồn cuộn, rừng cây chao đảo chực ngã.

“Chiến đấu thôi, nếu bị đám quỷ quái này phá hư trận đồ tu luyện, chúng ta đừng mong thăng cấp Hồn Hủ.”

Cặp mắt Hạ Âm bắn ra hàn quang lạnh lẽo, khí thế hoàn toàn không giống với lúc đùa giỡn bình thường.

Từ đó cũng có thể nhìn ra được hắn là một người thích chiến đấu.

Chú ngữ niệm lên, xuất hiện trước mặt Hạ Âm là một đạo đồ án xanh lục, từ trong đó trồi lên một gốc trường đằng thật lớn.

Lấy gốc trường đằng làm trung tâm, vô số dây leo đủ mọi kích cỡ nhanh chóng lan tràn ra bốn phía. Thoáng cái đã tạo thành Đằng trận bảo vệ ba người vào giữa.

Sở Mộ nhìn thấy Hạ Âm triệu hoán Hồn sủng, trong mắt hiện lên mấy phần tò mò và nghi ngờ.

“Thiếu chủ, đây là Quý Tiên Đằng, có năng lực phòng ngự và trấn thủ mạnh nhất trong chủng tộc Đằng hệ.”

Ly lão nhi rất đúng lúc lên tiếng giải thích nghi hoặc dùm cho Sở Mộ.

“Quý Tiên Đằng phòng thủ trứ danh, trước kia từng có quân đoàn Hồn sủng tinh duệ gồm trăm chúa tể, ngàn đế hoàng dốc toàn lực tiến công Ti Minh thành. Hạ Âm chính là dựa vào một đầu Quý Tiên Đằng bảo vệ Ti Minh thành không vỡ một mảnh ngói nào. Sau trận chiến này, danh vọng Hạ Âm bạo tăng trở thành một đời truyền kỳ.”

Ly lão nhi không biết thu thập tin tức từ nơi nào, ngay cả những chuyện trước đó không lâu cũng biết rõ ràng rành mạch.

Sở Mộ từng nhờ Vũ Sa điều tra lai lịch Hạ Âm, cũng biết trận chiến tại Ti Minh thành có quy mô vượt qua đại chiến giành tự do của Tân Nguyệt Địa. Hơn nữa, Hạ Âm một mình tiếp chiến, danh tiếng mới lan truyền dữ dội như thế. Trong đoạn thời gian ngắn trở thành một vị thành chủ được người người kính trọng, đối thủ của hắn cũng phải khâm phục không dứt.

“Sinh vật trong Ấn cốc lan tràn như cỏ dại, chúng nó không ngừng kéo tới sẽ gây phiền toái rất lớn. Ba người chúng ta lấy phạm vi Quý Tiên Đằng bảo vệ tạo thành trận hình phòng thủ.”

Hạ Âm chậm rãi nói.

Lâm Mộng Linh hiển nhiên đã biết năng lực kinh người của Hạ Âm, nàng lựa chọn tin tưởng quyết định lấy Quý Tiên Đằng làm chủ tiến hành phòng thủ chiến.

Hạ Âm, Lâm Mộng Linh đồng thời niệm chú ngữ.

Lâm Mộng Linh triệu hoán Hồn sủng là một đầu Quang Minh Nộ.

Quang Minh Nộ có thể nói là Hồn sủng mang tính biểu tượng của Thần Tông. Lâm Mộng Linh gọi ra Quang Minh Nộ có thực lực chuẩn Bất Hủ, toàn thân phát ra quang mang màu trắng thánh khiết.