Chương 997: Thiên Tử, Ngô Quảng. (P1)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

>

Mục Thanh Y lạnh lùng đảo qua đám nữ cơ đã sớm sợ tới mức hồn phi phách tán, nhàn nhạt nói ra:

– Các ngươi biết rõ vì cái gì ta chỉ triệu hoán bốn hồn sủng hay không?

Lời này vừa nói ra thì đám người Phương Vũ tổn thất mấy chủ sủng biến sắc.

Xác thực, Mục Thanh Y còn không có triệu hoán hồn sủng thứ năm ra ngoài. Nhưng mà Mục Thanh Y có nhiều hồn sủng Đế Hoàng đỉnh phong thì không có lý do gì không triệu hoán ra ngoài, cố ý bảo lưu một hồn làm cái gì?

Thời điểm bọn người Phương Vũ cùng Quyết Tâm đang nghi hoặc không hiểu, trong giây lát các nàng hoảng sợ phát hiện trên người nữ nhân kia phát ra hào quang chói mắt!

Đám nữ cơ đều là người đi theo Mục Thanh Y, các nàng làm sao không rõ ràng hào quang và chú ngữ Mục Thanh Y đang đọc là cái gì.

Nhưng không phải con hồn sủng kia đã bị giết chết rồi sao? Nàng làm sao có thể triệu hoán ra ngoài!

Lửa cháy phừng phừng đang thiêu đốt mạnh mẽ, cả giá lạnh mùa đông vào thời khắc này nóng rực như mùa hè.

Hào quang chói mắt giống như mặt trời, khí tưc hỏa diễm bàng bạc ập tới, ở bên trong ánh lửa có thể nhìn thấy một thân ảnh Phượng Hoàng xuất hiện, khí thế cường đại làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Trên thế giới này chỉ có một hồn sủng có thể phóng xuất khí tràng cường đại như thế này, cũng chỉ có một con hồn sủng mới có được thần thái hùng tráng và uy nghiêm như vậy!

– Quan… Quan Hoàng Vương!!!!

Quyết Tâm thấy một màn này thì nghẹn ngào kêu lên, mặt mũi tràn đầy rung động cùng khó có thể tin!!

– Quan Hoàng Vương không phải đã… Chuyện này làm sao có thể, tuyệt đối không thể nào!

Phương Vũ trông thấy Quan Hoàng Vương của Mục Thanh Y xuất hiện, toàn thân ngạc nhiên há hốc mồm!

Quan Hoàng Vương thực phục sinh? Quan Hoàng Vương cường đại đủ sức làm cho Hùng Mạt Mạch Lăng cũng phải nhượng bộ lui binh.

Nhưng mà bây giờ Mục Thanh Y không chỉ có được Quan Hoàng Vương, còn có một Bạch Hổ có thực lực đối kháng với Thái Nga Cự Nhân, hơn nữa còn có hồn sủng Vô Địch Đế Hoàng, thực lực của nàng đã ở đỉnh phong của nhân loại!

Bạch Hổ làm cho những nữ cơ kia cảm thấy giết chóc và hung tàn, vốn tưởng rằng Mạch Lăng sau khi xuất hiện thì có thể cứu các nàng thoát chết, ai biết Mục Thanh Y lại triệu hồi Quan Hoàng Vương, giờ khắc này Phương Vũ cùng tất cả người phản loạn Mục Thanh Y đã tuyệt vọng.

Các nàng phi thường rõ ràng, có được Quan Hoàng Vương thì Mục Thanh Y hoàn toàn xứng đáng trở thành nữ vương, sinh tử của các nàng không do các nàng tự quyết định nữa.

– Quan Hoàng Vương đã chết rồi, là ta tận mắt nhìn thấy!!!

Cơ bắp trên mặt Mạch Lăng run rẩy, hắn tận mắt nhìn thấy Quan Hoàng Vương tử vong, hiện tại măt thấy Quan Hoàng Vương xuất hiện!

Khí tức lửa nóng thổi tới làm đồng tử màu vàng của Quan Hoàng Vương tập trung vào Mạch Lăng, Mạch Lăng triệu hoán Thái Nga Cự Nhân ở trước mặt cấp chúa tể tuyệt đối là nhỏ bé và buồn cười!

Mục Thanh Y đưa mắt nhìn qua những người này một vòng, lạnh lùng cười cười.

Thời điểm mình mất đi Quan Hoàng Vương thì không ngừng rải những lời đồn bậy và chửi rủa mình, thậm chí trăm phương ngàn kế muốn đưa mình vào tử địa.

Bây giờ nhìn thấy Quan Hoàng Vương xuất hiện thì không có kẻ nào có đảm lượng cả, ngay cả âm thanh kêu gào cũng không có, đúng là buồn cười.

Mục Thanh Y hôm nay không chỉ muốn thanh lý môn hộ, còn phải bảo thù Thái Nga Cự Nhân vì giết chết Ti Dạ Chi Hoàng, cho nên chỉ cần là thủ hạ của Mạch Lăng thì Mục Thanh Y tuyệt đối không hạ thủ lưu tình!

– Nghệ ~~~~~~~~~~~~

Quan Hoàng Vương giống như mặt trời chói chan, treo ở trên không Vạn Tượng Đàn.

Cánh của nó vỗ nhẹ một cái, một màn mưa lửa rơi xuống, mang theo khí tức hủy diệt đánh vào hai ngàn tên thủ hạ của Mạch Lăng bên dưới!

Hai ngàn tên thủ hạ này bị khí tức chúa tể ép không thể thở nổi, còn chưa kịp triệu hoán hồn sủng chiến đấu, lại không thể triệu hồi hồn sủng ra dùng kỹ năng ngăn cản, vô cùng chật vật chạy ra khỏi cung Nữ Vương.

Một khi lực lượng một quân đoàn không thể tập trung lực lượng đối phó một sinh vật cao cấp, liệt hỏa của Quan Hoàng Vương thiêu đốt thì thành viên quân đoàn chết cháy một mảng lớn, làm gì hình thành sức chiến đấu chỉnh thể được chứ.

Lửa cháy mạnh hừng hực, sắc mặt tái nhợt của Mạch Lăng nhìn qua quân đoàn của mình bị lửa mạnh đánh tơi bời.

Sinh vật cấp chúa tể bá đạo như thế, không có quân đoàn cực lớn thì không thể chống lại nó được.

Trong khoảnh khắc quân đoàn vỡ tan ngàn dặm, Quan Hoàng Vương bá đạo làm cho những Hồn Hoàng đang xem cuộc chiến ở xa xa cũng phải trợn mắt há hốc mồm.

– Giết bọn chúng!

Mục Thanh Y đưa măt nhìn qua Phương Vũ, Quyết Tâm còn có đám nữ cơ phản loạn.

Những kẻ này phải giết trước tiên, Mục Thanh Y không có bất luận nhân từ nương tay nào!

Phương Vũ, Quyết Tâm, Trác Vũ nhìn thấy Quan Hoàng Vương đang bay tới trước mặt của mình, lập tức mặt xám như tro.

– Vù vù vù hô ~~~~~~~~

Lửa cháy mạnh cuốn quá, nhưng hồn sủng sư này ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có, bị một đám hỏa diễm bao phủ toàn thân.

Ngọn lửa này giống như hình phạt thiêu sống, đem các nàng ép vào vị trí trung ương nhất. Sau đó là hỏa diễm màu vàng mang theo lực lượng thẩm lý và phát xét lan ra toàn thân của các nàng. Các nàng bị lực lượng dực hệ giam cầm không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn qua hỏa diễm lao tơi, sau đó thừa nhận lấy thống khổ của việc bị thiêu đốt tới chết.

Hỏa thiêu to lớn này diễn ra trên không cung Nữ Vương. Thậm chí cả nội thành, người trong thành có thể nhìn thấy hình phạt này từ rất xa.

Mà bị thiêu đốt trong đó tổng cộng tám nữ hồn sủng sư, quần áo của các nàng bị thiêu đốt sạch sẽ, xuân quang lộ ra ngoài.

Nhưng mà những người đang xem cuộc chiến không có khả năng thưởng thức xuân quang của các nàng, bởi vì những nữ nhân này lông tóc bị thiêu đốt đầu tiên, sau đó là làn da, da thịt trong bóc ra ngoài!

– Ah!!!!!! Ah!!!!!!!

– Tha cho chúng ta… Điện hạ… Tha cho chúng ta!

– Giết chết chúng ta đi… Van cầu ngài giết chúng ta… Ah!!!

Tiếng thét thê thảm này vang khắp cung Nữ Vương, cũng lọt vào trong tai của những người đang nhìn chằm chằm vào một màn này.

Hình phạt thiêu chết tàn nhẫn như vậy, hơn nữa còn diễn ra ở trước mặt của bao nhiêu người, cuối cùng phải có bao nhiêu cừu hận mới khiến cho nữ vương này phải làm như thế.

Hỏa diễm kim sắc thiêu đốt chậm rãi, không thiêu cháy các nàng ngay, làm cho các nàng thừa nhận hình phạt thống khổ nhất. Muốn cho loại đau nhức này ăn sâu vào linh hồn của các nàng, làm cho các nàng kiếp sau cũng phải nhớ để không làm ra chuyện thương thiên hại lý!

– Điện hạ, giết các nàng đi. Chuyện này quá vô nhân đạo.

Một lão hồn sủng sư có chút nhìn không được. Từ chỗ cao dùng linh hồn chi âm nói qua.

Mục Thanh Y hờ hững ngẩng đầu, đưa mắt nhìn lão giả tóc bạc hoa râm này. Trong nội tâm âm thầm cảm thấy bi ai, trước kia những kẻ này không bao giờ gọi mình là nữ vương, hiện tại thì sử dụng danh xưng này, những người này rất hiểu được đạo lý gió đầu tường, cũng bởi vì những kẻ như vậy mới làm cho Vạn Tượng Cảnh chướng khí mù mịt như thế.