Chương 1143: Ôm Cây Đợi Thỏ, Ma Linh Lớn Nhỏ. (P2)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

– Nông!!!!!

Một cự nhân hình thể hơn trăm mét cầm nham phủ đánh vào ngọn núi, dưới một kích kinh hoàng này cả ngọn núi cao vạn trượng đỗ nát, vết rách liên tục lan tràn ra chung quanh.

Cự nhân thi triển kỹ năng này là hồn sủng đắc ý của Vĩnh Sùng, Thiên Phủ Cự Nhân, nham hệ Cự Nhân Tộc có tính công kích mạnh nhất trong chủng tộc của chúng.

Thiên Phủ Cự Nhân Tộc đánh một kích làm cho sơn thể vỡ nát, lực lượng nghiền nát khuếch tán ra chung quanh làm cho cả ngọn núi xuất hiện vết rách rậm rạp, thời điểm búa trong tay Thiên Phủ Cự Nhân Thạch đánh xuống, nửa sơn thể đổ ập xuống, điên cuồng sụp đổ!

– Ninh…

Thời điểm sơn thể nát bấy thì từng tiếng rên rỉ từ linh hồn vang lên khắp nơi.

Sơn thể bị búa đánh nát vụn, ngay sau đó Vĩnh Sùng cùng Ngô Trì cũng ở trong đội ngũ này, bọn họ đồng thời phát hiện một đạo thân ảnh u linh bay ra, sau khi đá vụn rơi lở khắp nơi thì cũng rất nhanh biến mất trong đó.

– Quả nhiên là Ma Linh cấp Đế Hoàng!

Vĩnh Sùng cùng ba người khác con mắt cũng sáng lên, cơ hồ không tiếc triệu hồi hồn sủng ra ngoài đuổi theo Ma Linh đang chạy đi.

Mà Ngô Trì thấy phản ứng này liền bất mãn, trong nháy mắt có hơn mười sinh vật chúa tể hiện ra ngoài, khí phách nghiêm nghị làm sơn thể sụp đổ.

Mây đen bau phủ yêu linh, đồng tử màu bạc yêu dị mở ra nhìn qua hướng đám người đang truy đuổi.

Người ẩn nấp sâu này đương nhiên chính là Sở Mộ, hắn cũng không nóng nảy đuổi theo, dù sao cũng có hơn mười chúa tể cấp thấp, thật sự đánh nhau thì dù thắng cũng thắng thảm.

– Thiếu chủ, con Ma Linh vừa rồi là cấp Đế Hoàng, dường như là Đế Hoàng đỉnh phong, loại Ma Linh này giá trị cao hơn huyền vật tam cấp không ít.

Ly lão nhân nói ra.

Sở Mộ gật gật đầu, thấy đám người kia đã bay ra xa xa thì lúc này mới có ý định bước ra ngoài.

– Ồ, không đúng!

Bỗng nhiên Ly lão nhân phát ra âm thanh quái dị, cặp mắt báo của hắn bắn ra hào quang, gắt gao nhìn chằm chằm vào sơn thể bị nham phủ bổ trúng.

Sở Mộ nghi hoặc nhìn qua Ly lão nhân, hỏi:

– Như thế nào?

– Hình như vẫn còn một con Ma Linh! Thiếu chủ ngươi đừng xuất hiện, chờ một chút.

Ly lão nhân chỉ vào ngọn núi kia nói ra.

Khứu giác của Ly lão nhân vô cùng linh mẫn, linh nguyên, huyền nguyên đều có thể ngửi được, mấy tháng này mọi người có thể thu thấp hai trăm huyền nguyên đều là nhờ khứu giác của Ly lão nhân, nếu không hồn hạch chúa tể nhiều lắm là hai mươi.

Sở Mộ tự nhiên tin tưởng sức phán đoán của Ly lão nhân, tiếp tục giấu trong bóng tối.

Thời gian qua chừng một phút, trong sơn thể đổ nát xuất hiện một tia hào quang yếu ớt, một tiểu Ma Linh trạng thái u linh khiếp đảm dò xét chung quanh, do dự thật lâu mới nhút nhát e lệ bay ra.

– Ninh…

Tiểu Ma Linh đứng nguyên tại chỗ, nhìn chăm chú về phía con Ma Linh cấp Đế Hoàng đỉnh phong bị truy đuổi, phát ra một tia âm thanh phức tạp.

Một lát sau tiểu Ma Linh này bắt đầu di động về hướng ngược lại của Ma Linh lúc trước.

Sở Mộ nhìn thấy một màn này trong mắt, mà Ly lão nhân nói khẽ với Sở Mộ:

– Xem ra hẳn là con đại Ma Linh kia chạy ra để cho tiểu Ma Linh đào thoát, con lớn dẫn đám người kia rời đi, khó trách nó chạy trốn thẳng về một hướng.

– Đây cũng là một Ma Linh cấp Đế Hoàng.

Ly lão nhân bổ sung một câu.

Ma Linh cấp Đế Hoàng đỉnh phong có tâm trí phi thường thành thục, thiện niệm của Vũ Sa chỉ sợ không thể đầu độc được nó, nhưng mà tiểu Ma Linh này cho thấy không có đạt tới mười đoạn, thời điểm Vũ Sa phóng thích hương khí nhu hòa thì tiểu Ma Linh này nhìn thẳng qua đây.

Tiểu Ma Linh này cảm giác rất nhạy bén, nó không có như hai con Ma Linh trước kia trực tiếp thương yêu lao qua, mà là phi thường cẩn thận di động qua bên này, hơn nữa không ngừng phát ra sóng tinh thần thăm dò.

– Tới đây, tiểu gia hỏa.

Vũ Sa vẫy nhẹ tay của nàng, hào quang màu xanh trên người của nàng phóng ra ngoài, phụ trợ chính là nụ cười tươi đẹp thánh khiết.

Sở Mộ y vẫn che dấu trong bóng tối, lẳng lặng nhìn qua Vũ Sa biểu diễn.

Chỉ có điều tiểu Ma Linh xác thực phi thường cảnh giác, hồi lâu mới tiến một bước nhỏ, đối mặt nữ tử giống như tiên tử này mà có thể bình tĩnh như vậy, so với hai con Ma Linh khác thì thông minh hơn nhiều.

Vũ Sa thấy động tác của tiểu Ma Linh chậm chạp, tươi cười hòa ái dễ gần trên mặt vẫn hiện ra, nhưng mà khi nàng phát hiện tiểu Ma Linh không hề tiến lên thì tươi cười thánh khiết của nàng biến hóa thành lạnh lẽo u tĩnh.

Giơ tay lên, bỗng nhiên Vũ Sa huyễn hóa ra hai bông hoa tinh tế dùng tốc độ cực nhanh cuốn lấy thân thể Ma Linh, tiểu Ma Linh căn bản không kịp làm ra phản ứng đã bị trói lại, sau đó bị Vũ Sa trực tiếp bắt tới tay.

– Hừ, không nên động thủ với ta!

Vũ Sa vẻ mặt lãnh ngạo khinh thường nói ra, tốc độ trở mặt thật nhanh.

Tiểu Ma Linh đại khái chỉ có năm đoạn, thực lực đến tầng thứ này khoảng cách gần như vậy còn không cách nào hạn chế nó được thì nàng phải hổ thẹn vì mình là hoa hệ Thuỷ tổ Thiện Ác Nữ Vương giá.

Sở Mộ niệm chú ngữ đem tiểu Ma Linh không tình nguyện này thu vào trong chiếc nhẫn bắt hồn.

Ma Linh năm đoạn cũng là cao, loại ấu sủng này phi thường thích hợp ký kết hồn ước, như vậy thành lập quan hệ tinh thần sẽ kiên cố hơn.

Sở Mộ có suy nghĩ nên đem tiểu Ma Linh cho Diệp Khuynh Tư, hồn niệm của Diệp Khuynh Tư càng cao thì đủ khả năng luyện chế huyền vật càng cao, thời điểm đưa nó cho Diệp Khuynh Tư thì nói không chừng có hiệu quả kỳ lạ.

Có Thiện Ác Nữ Vương ở đây, Sở Mộ bắt được ba con Ma Linh đã là hiệu suất cao rồi, về phần con Ma Linh thực lực mạnh hơn kia Sở Mộ cũng không có ý định buông tha, Ma Linh lớn nhỏ này cảm tình rất tốt, không thể cho chúng nó bị chia rẽ đúng không?

– Đi, theo sau.

Sở Mộ vỗ vỗ long giác của tiểu Chập Long, mở miệng nói ra.

Thân thể tiểu Chập Long vẫn tiềm hành trong bóng các ngọn núi, tận lực không cho bọn người Vĩnh Sùng kia phát hiện.

Đương nhiên Sở Mộ cũng không thể tiến lại quá gần, lúc này đám người kia cũng có người đạt tới cấp Hồn Tể, năng lực cảm giác khẳng định rất mạnh.

Thời điểm Sở Mộ theo vào thì nhanh chóng phát hiện hai đội ngũ hình thành xu thế vây kín, đem con Ma Linh cấp Đế Hoàng đỉnh phong kia vây vào giữa hai ngọn núi.

Vĩnh Sùng cùng Ngô Trì dường như có ước hẹn với nhau từ trước, trước khi không có bỏ Ma Linh vào không gian bắt hồn thì kiên quyết không ra tay, như thế thì đại Ma Linh cũng lâm vào trong khốn cảnh, dù sao thực lực hai phe này cực mạnh.

Sở Mộ ở xa nhìn qua thế nào, hai ngọn núi trước mặt có hình thoi, đứng giữa núi có cảm giác như hạc giữa bầy gà.

Ở vị trí này Sở Mộ tạm thời nhìn không thấy đại Ma Linh, nhưng mà từ phương vị hai đội nhân mã đang vây quanh thì đại Ma Linh hẳn là trốn trong hai ngọn núi này, nương tựa vào một ít chướng ngại vật mê hoặc những người này.