Chương 1371: Bia Khóc Xuất Hiện (hạ)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

Dĩ nhiên, Thẩm Mặc cuối cùng vẫn là người trẻ tuổi. Sau này Liễu Băng Lam sẽ phái thêm một vài trưởng lão đi tới Tranh Minh chủ hiệp trợ Thẩm Mặc xử lý công vụ.

Trong quãng thời gian hai ngày này, Sở Mộ không có tu luyện như thói quen, mà hắn dốc hết tâm tư hòa giải với Diệp Khuynh Tư.

Xưa nay hắn vốn không quản sự tình Tân Nguyệt Địa, ở trong mắt người khác vốn là một người tiêu dao tự tại, không màn thế sự.

Sở Mộ không hiểu được cái gì gọi là tán tỉnh, Diệp Khuynh Tư ở đâu hắn đứng ở đó. Dù sao hắn cũng biết mình làm chuyện sai rồi, hạ thấp tư thái là hành vi cần thiết.

Thế là một chuyện tình buồn cười cứ thế diễn ra, phía sau Diệp Khuynh Tư luôn có một cái đuôi đi theo. Kế tiếp lại là Trữ Mạn Nhi bám theo Sở Mộ, cũng nhờ đó không khí giữa hai người không đến nổi tẻ nhạt.

Dĩ nhiên, đến ban đêm Sở Mộ sẽ tìm cơ hội chung đụng với Diệp Khuynh Tư, bất kể nàng có nguyện ý hay không.

Dưới nỗ lực của hắn, hai ngày trôi qua đã cải thiện tình hình khá tốt. Ít nhất Diệp Khuynh Tư cũng không còn xa cách như trước, Sở Mộ biết nàng đang giận lẩy, nếu như chuyện này không có cách nào vãn hồi, nàng đã âm thầm rời khỏi nơi này không cho hắn có cơ hội giảng hòa.

Ngày mai sẽ diễn ra trận đấu tứ cường, Sở Mộ cuối cùng đã được như nguyện ôm gối ngủ cùng Diệp Khuynh Tư. Chỉ có điểm duy nhất không được hoàn mỹ chính là Diệp Khuynh Tư không cho phép hắn làm chuyện xấu, thế là hắn đành phải ôm nàng ngủ vô cùng đàng hoàng.

Trận đấu tứ cường rốt cuộc đến.

Sở Mộ ngang trời tiến vào để cho phần lớn người nổi lên hứng thú với đợt xếp hạng tranh tài lần này, bọn họ đều đang suy đoán không biết vương giả Tân Nguyệt Địa đã hiển lộ toàn bộ thực lực hay chưa? Đồng thời ra sức cá cược ai là người chiến thắng vòng đấu tiếp theo.

Trận chiến đầu tiên là Sở Mộ với Hàn Nhi Tinh.

Hàn Nhi Tinh chờ đợi một lúc lâu, thấy Sở Mộ chậm chạp không chịu xuất hiện mới nhếch miệng cười nói:

“Ta chỉ sợ đụng phải hai người các ngươi, nếu vậy ta sẽ không có cơ hội giáo huấn hắn.”

“Chiến thú Mặc Dã của hắn rất lợi hại, hoàn toàn bộc phát lực lượng chưa chắc yếu hơn Thiên Đường giác thú. Ngươi cũng nên cẩn thận một chút!”

Tân Tín nhắc nhở Hàn Nhi Tinh một câu.

“Ngươi cảm thấy ta sẽ cho nó có cơ hội từ từ tăng cường thực lực sao?”

Hàn Nhi Tinh khinh thường nói.

Đầu chiến thú Mặc Dã kia nhược điểm lớn nhất thực lực cơ bản rất yếu, chỉ cần có thể chế trụ từ lúc ban đầu cũng chỉ tương đương với Hồn sủng chúa tể đỉnh phong mà thôi.

“Nói cũng phải!”

Tân Tín gật đầu xác nhận, nhìn thoáng qua Đường Trác, mở miệng nói:

“Xem ra hắn không cơ hội đánh một trận với ngươi rồi. Dĩ nhiên trừ phi ngươi cố ý thua ta, ha hả!”

Đường Trác cực kỳ xem thường người này, nếu như Hàn Nhi Tinh có thể đánh bại Sở Mộ đã nói rõ Sở Mộ vốn không phải là đối thủ của hắn. Hai người Hàn Nhi Tinh và Tân Tín mặc dù nổi danh cùng với hắn, nhưng thực lực chân chính vẫn thua hắn một đoạn khá xa.

“Trận chiến đầu tiên, Tân Nguyệt Địa Sở Mộ đối với Chiến thần tông Hàn Nhi Tinh.” Trung niên trọng tài chính tuyên đọc.

Sở Mộ tiến vào chiến trường Phù Sơn, cố ý nhìn thoáng qua vị trọng tài chính có chòm râu dài đen nhánh kia.

Vị trọng tài này tên là Mục Tạ, là một vị cường giả Bất Hủ dưới trướng Mục Thị thế triều. Trên thực tế hắn bây giờ đã thần phục Vũ Sa, vì thế hắn mới cố ý nhục nhã Quách Thạch nhằm đề cao danh tiếng Sở Mộ.

Quách Thạch bây giờ đã không dám ra khỏi cửa nửa bước, không biết tại sao chỉ trong một đêm hắn biến thành mục tiêu chỉ trích của tất cả cư dân Tranh Minh chủ thành. Bất kể là Hồn sủng sư cường đại hay là bình dân bá tánh hễ gặp phải đều khinh bỉ hắn mấy câu, danh tiếng Quách Thạch xem như là triệt để phá hủy.

Một lát sau, Hàn Nhi Tinh cũng bay vào chiến trường, hai người đứng trên hai đỉnh núi khác nhau. Đám khán giả hô lên kích động, hiển nhiên là ai nấy đều mong đợi trận chiến này từ lâu rồi.

Sở Mộ là nhân vật đột nhiên xuất hiện làm cho trận tranh tài lần này xảy ra biến hóa cực lớn. Chỉ có những nhân tố không xác định mới có thể kích thích tâm tình của mọi người, cuộc thi vì thế cũng hấp dẫn hơn rất nhiều.

“Song phương chuẩn bị!”

Trọng tài chính Mục Tạ bình tĩnh nói.

Hàn Nhi Tinh khẽ gật đầu ý bảo mình đã chuẩn bị xong.

Tướng mạo Hàn Nhi Tinh rất thường thường, trên mặt có không ít tàn nhang. Nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến khí chất của hắn, cho dù là hắn đại biểu cho lập trường Thần Tông, hay là thực lực bản thân cũng tuyệt đối đứng trên đại đa số thanh niên tuấn kiệt. Bao gồm những trưởng lão cấp Bất Hủ cũng phải nể mặt hắn vài ba phần.

Những người đạt tới cảnh giới này không thể nào chỉ dựa vào bối cảnh sau lưng ủng hộ, mà chính bản thân hắn và Hồn sủng đều trải qua thiên chuy bách luyện, phần lớn người sẽ chết non trong đủ loại hoàn cảnh. Vì thế những người còn sống đứng trên đỉnh Phù Sơn lúc này không thể thiếu thiên phú, bối cảnh, kỳ ngộ cùng với vận khí, thiếu một thứ cũng không được.

Ở thời đại này, hắn đứng ngạo nghễ trên ngàn vạn người đồng lứa. Tiềm lực và tư cách của hắn được vô số người ngưỡng mộ, chính vì thế hắn không thể tha thứ cho kẻ nào dám đắc tội mình.

“Ngươi đúng là dại dột bất trị, nếu ta muốn giết ngươi, ngày hôm qua ngươi đã phơi thây đầu đường.”

Hàn Nhi Tinh cười cười khinh miệt rồi nói:

“Ta không làm như vậy là vì không muốn động đến lực lượng Thần Tông, ngươi ở trước mặt ta chẳng khác gì hạt bụi bé nhỏ không đáng kể, phủi một cái là bay.”

Hàn Nhi Tinh vừa nói như thế, trong lòng Sở Mộ chợt hiểu ra vấn đề. Thì ra ngày hôm qua cái tên theo dõi mình và Diệp Khuynh Tư chính là tay sai của Hàn Nhi Tinh, thực lực có vẻ rất cường đại.

Thế nhưng, Hàn Nhi Tinh hẳn là may mắn vì tên kia không động thủ. Nếu không kẻ phơi thây đầu đường khẳng định không phải là Sở Mộ, mà là cái tên tâm thuật bất chính kia.

Sở Mộ không có nhiều lời, tâm tình hắn hiện tại rất tốt, chỉ khoanh tay đứng đó chờ đợi chiến đấu bắt đầu.

Sở Mộ nhìn thoáng qua trọng tài chính Mục Tạ, đang định nói mình đã chuẩn bị xong bỗng nhiên cảm giác được không gian giới chỉ rung động nhè nhẹ.

Sở Mộ ngẩn người ngạc nhiên, vội vàng buông thả hồn niệm thăm dò không gian Hồn sủng.

Làn sóng rung động kia đến từ bia khóc.

Trên tay Sở Mộ tổng cộng có 10 giọt bia khóc, lúc trước hắn tưởng rằng sử dụng Lệ tinh xong, bia khóc sẽ tự động biến mất. Nhưng sau này mới phát hiện bên trong bình đựng vẫn luôn lưu lại dấu vết, nói cách khác bia khóc không hề biến mất, chúng nó chẳng qua là tạm thời mất đi năng lượng mà thôi.

Sở Mộ có được giọt bia khóc thứ 9 trên con đường Hoàng Tuyền, đây là giọt nước mắt rơi xuống vì Dạ. Nó độc thân lưu lãng trên Hằng Hải rộng lớn, tìm kiếm Yêu Trủng chỉ vì mưu cầu lực lượng. Cho dù vết thương chồng chất, thậm chí hóa thành Vong Linh cũng không bỏ qua tín niệm.

Một giọt bia khóc này ẩn sâu trong nội tâm Sở Mộ, chỉ sợ hồn ước đã đứt gãy cũng không thể phá vỡ mối quan hệ tâm linh giữa hắn và Dạ.

Giọt bia khóc thứ 10 là của Trữ Mạn Nhi. Thật ra nó không thuộc về Sở Mộ, nhưng Trữ Mạn Nhi không phải là người thừa kế bia khóc, chỉ vì hai người đã kết kết hồn ước mới tạm thời do Sở Mộ lưu giữ.

Từ trước tới nay bia khóc vẫn luôn nằm an tĩnh ở trong bình đựng, chỉ khi nào hắn nhận được giọt bia khóc khác mới sinh ra phản ứng.

Nhưng mà lần này Sở Mộ rõ ràng không có nhận được bia khóc, thế thì tại sao nó lại rung động giống như đang bị cái gì đó triệu hoán?

“Thiếu chủ, là Bi Khấp Giả (người thừa kế bia khóc), trên đỉnh Phù Sơn hẳn là có một vị Bi Khấp Giả khác.”

Ly lão nhi vội vàng dùng tinh thần âm nhắc nhở Sở Mộ.

Ly lão nhi nhắc nhở để cho Sở Mộ phục hồi tinh thần lại, cặp mắt nhanh nhạy quét một vòng qua chiến trường Phù Sơn. Hắn muốn lập tức tìm ra đó là người nào càng nhanh càng tốt.

Đây là lần đầu tiên Sở Mộ đụng phải Bi Khấp Giả, dựa theo lời Trữ Mạn Nhi nói mỗi một vị Bi Khấp Giả đều có tiềm lực kinh người. Bọn họ đều có trải nghiệm đau khổ và nhấp nhô trong cuộc sống, Thiên Giới Bi thông qua bia khóc ghi lại trí nhớ và lựa chọn ra người mạnh nhất, phù hợp nhất tiếp nhận truyền thừa.

Nói cách khác, Bi Khấp Giả gặp gỡ kinh nghiệm sẽ không thua kém Sở Mộ, kinh nghiệm đau khổ lẫn vận khí cũng không ít hơn hắn. Nếu như bọn họ còn sống nhất định là Hồn sủng sư cực kỳ cường đại, không phải là hạng người như Đường Trác, Hàn Nhi Tinh, Tân Tín có thể so sánh.

“Có thể cảm ứng được vị trí của hắn không?”

Ly lão nhi vội vàng hỏi.

Mỗi một vị Bi Khấp Giả đều có đoạn trí nhớ bia khóc ban cho, đây là một đoạn chuyện xưa đầy đủ về sinh vật tối cường ở thời đại trước. Hiện tại chúng nó không còn tồn tại trên thế giới này, nhưng kinh nghiệm trong đó hiển nhiên là trân quý chí cực.

Chỉ cần có thể vạch trần lịch sử Thiên Giới Bi ẩn giấu cũng tương đương với tìm ra phương pháp tiến vào lĩnh vực Bất Tử. Cấp bậc Bất Hủ chính là giai đoạn đỉnh phong trong thế giới nhân loại, nhưng không có người nào dám vỗ ngực tự tin mình có thể đột phá cảnh giới Bất Tử.

“Không thể, hình như hắn mạnh hơn ta.”

Sở Mộ lắc đầu nói.

Mặc dù đều là Bi Khấp Giả, bia khóc nói cho Sở Mộ biết đang có đồng loại ở ngay phụ cận. Nhưng mà Sở Mộ không có cách nào xác định người đó trong hàng vạn người đang có mặt trên đỉnh Phù Sơn.