Chương 1404: Quang Vân - Quang Hoàng Sào (thượng)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

Truyền thuyết về năm đại chủng tộc Bất Tử cũng chỉ nằm trong khoảng chuẩn Bất Hủ và sơ đẳng Bất Hủ. Thế mà Thất Tội Hồ Quang Vương lại là Bất Hủ đỉnh phong, sợ rằng trên thế giới này không còn huyết thống nào cao hơn nữa rồi.

“Tại sao phải đặt trong Tranh Minh chủ thành?”

Bạch Ngữ bắt đầu suy tư vấn đề này.

Lúc này đây, Cẩn Nhu công chúa chuyên tâm đọc một cái quyển trục, tìm kiếm lãnh địa Thất Tội Hồ Quang Vương bên trong Tranh Minh chủ thành.

“Là nơi này, lãnh địa phong ấn Quang Vương nằm phía sau Thần Sơn.”

Hồi lâu sau, Cẩn Nhu công chúa đã tìm vị trí chính xác.

“Nơi đó? Thần Tông làm sao để cho một cái trận đồ kinh khủng như thế tồn tại?”

Bạch Ngữ ngạc nhiên nói.

“Nhất định là có không gian độc lập. Phương bắc Tân Nguyệt Địa có một cái Lôi cốc chính là không gian độc lập, Vong Mộng của Sở Mộ đã hoàn thành niết bàn tái tạo ở nơi đó.”

Cẩn Nhu công chúa cười nói.

“Năm câu không rời hắn.”

Bạch Ngữ thở dài ngao ngán.

Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đã là phu thê từ lâu rồi, nhưng mà nữ nhi của hắn lại cứ ngu muội cắm đầu vào bể khổ.

Bị phụ thân nói phá tâm tư, Cẩn Nhu công chúa ngượng ngùng không biết làm sao, câu cuối cùng cũng nuốt ngược lại vào bụng.

“Nơi này trước kia là rừng rậm, năm mươi năm trước không biết tại sao đã trở thành một vùng hoang mạc.”

Bạch Ngữ rất biết điều dời sang đề tài khác.

Hắn bây giờ không quan tâm đến cái gì gọi là chủng tộc tối cường, mà là Nại Hà Hoa.

Nại Hà Hoa từng xuất hiện ở nơi này, khi đó cả một khu rừng nguyên thủy chính là thiên đường của Thực Vật hệ Hồn sủng. Thế nhưng, sau khi Nại Hà Hoa biến mất, nơi này dần dần biến thành bộ dáng hiện tại.

“Phía đông có một tòa Sa thành, chúng ta đi hỏi dân bản xứ xem sao!”

Cẩn Nhu công chúa nói.

Sa thành là một tòa thành trì không lớn không phồn hoa, bề ngoài có vẻ lạc hậu nghèo túng.

Tường thành được xây dựng cao lớn, vững chắc, hẳn là công sức của rất nhiều Nham hệ Hồn sủng sư.

Từ đó có thể thấy được nơi này thường xuyên gặp họa Tai Hoang, ở nơi này rất ít cư dân bình thường, phần lớn là Hồn sủng sư đi lại làm nơi luân chuyển.

Có không ít người nghi ngờ chất vấn tòa thành này có chỗ nào tốt, xung quanh chỉ là sa mạc hoang vu, các Hồn sủng sư chạy đến nơi này làm gì?

Những địa phương càng hoang vu thì đẳng cấp chủng tộc Nham hệ Hồn sủng càng cao, vận khí tốt có thể thu thập Nham tinh và ấu sủng cao cấp. Rất nhiều Hồn sủng sư ôm hi vọng đổi đời, vội vã thu mua một vài dụng cụ cần thiết rồi lập tức tiến vào sa mạc tìm vận may.

Đường cái Sa thành chỉ có vài người qua lại, đội hình một nam tử và một nữ tử U Linh đã hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò. Những người kia nhìn thấy Cẩn Nhu công chúa liền nhỏ giọng nghị luận.

Trước kia Cẩn Nhu công chúa không thích xuất hiện trước mắt người khác, bây giờ nàng đã từ từ thích ứng với hoàn cảnh của mình. Mặc dù ánh mắt quái dị của mọi người khiến cho nàng cảm thấy không thoải mái, nhưng mà Cẩn Nhu công chúa đã có dự định giữ nguyên trạng thái này cả đời rồi. Cho nên nàng quyết định không ẩn núp nữa, mà đi ra ngoài đối diện với sự thật.

Tuy rằng người đi đường ngạc nhiên xen lẫn tò mò, nhưng không có ai chạy tới bắt chuyện.

Bạch Ngữ đứng ở nơi đó, cả người tản ra hàn khí lạnh thấu xương. Cho dù là kẻ ngu xuẩn cũng có thể nhìn ra được đây là một cường giả, hơn nữa còn là nhân vật tàn ác không nên trêu chọc.

Nếu muốn hỏi thăm chuyện xưa nhất định phải tìm lão nhân lịch duyệt phong phú.

Trước khi đến đây, Bạch Ngữ đã đi tìm một người quen hỏi thăm, sau đó mới được hắn tiến cử đến chỗ một lão giả ẩn cư tại SA thành.

Lão giả sống trong một ngôi nhà được xây bằng cát, tọa lạc ở phía tây thành. Thời điểm mặt trời xuống núi, cả căn nhà lập tức bị nhuộm thành một màu vàng cam chói mắt.

“Lão nhân gia, tại hạ là Bạch Ngữ, tới nơi này là muốn hỏi thăm một vài chuyện.”

Bạch Ngữ đi vào trong sân liền nhìn thấy một gã lão giả đang ngồi ngắm cảnh, hắn chậm rãi tiến lên chào hỏi.

Lão nhân mặt mũi tái nhợt, nếp nhăn trên mặt còn nhiều hơn cả da đồi mồi.

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Bạch Ngữ, sau đó lực chú ý dời lên người Cẩn Nhu công chúa.

“Nha đầu này là thế nào?”

Lão nhân chỉ vào Cẩn Nhu công chúa hỏi.

Bạch Ngữ cũng không có ý che giấu, biết lão nhân này là một vị ẩn sĩ cao nhân lập tức kể lại tình huống đại khái cho lão nhân nghe.

“Nếu đã như vậy, ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý niệm này đi. Ngươi không là người đầu tiên tới hỏi ta tung tích Nại Hà Hoa, những người trước đó cũng muốn hồi sinh thân nhân của mình. Ta nhớ đã từng có một người từ Tân Nguyệt Địa đến tìm ta. Ai dà, các ngươi tin chắc Nại Hà Hoa thật sự có năng lực phục sinh người chết sao?”

Lão nhân thở dài một hơi bất đắc dĩ, từ tốn nói.

Lão nhân nói những lời này tựa như một cây châm nhọn hoắc đâm vào tim Cẩn Nhu công chúa.

Nếu như Nại Hà Hoa không thể giúp nàng khôi phục hình dáng cũ, vậy thì cả đời này bắt buộc phải làm U Linh hay sao?

“Phục Hoạt Thuật đúng là tồn tại, cho dù Nại Hà Hoa không thể làm nổi, chung quy vẫn phải có sinh vật khác làm được.”

Bạch Ngữ vẫn kiên quyết giữ nguyên ý kiến của mình.

“Thật là cố chấp!”

Lão nhân lắc đầu bất đắc dĩ, hắn cũng nhìn ra được Bạch Ngữ là hạng người cứng nhắc, không đạt mục đích khẳng định không chịu bỏ qua.

“Trước kia nơi này quả thật có một gốc Nại Hà Hoa, nhưng mà năm mươi năm trước đã bị người ta cướp đi.”

“Ai cướp đi?”

Bạch Ngữ vội vàng hỏi tới.

Bạch Ngữ bây giờ chính là cần có một đầu mối chính xác.

“Một gã Hồn sủng sư, hắn là một vị Tiên sư y thuật cao siêu, nhưng hắn còn có một danh hiệu thấy chết không cứu.”

Lão nhân nói.

“Xin ngài cho ta biết một cái tên.”

Bạch Ngữ dùng ngữ khí thành khẩn nhất van xin lão nhân.

“Người này rất nổi tiếng tại Tranh Minh đại địa, ngươi tùy tiện hỏi thăm là có thể biết rồi. Tiên sư y thuật cao siêu, ngoại hiệu thấy chết không cứu. Một đặc điểm đáng chú ý là vì muốn tăng cường thực lực, hắn thậm chí trơ mắt nhìn nhi tử của mình chết đi.”

Lão nhân chậm rãi nói.

Trong lòng Bạch Ngữ trầm xuống, trên thế giới còn có loại người lãnh huyết vô tình đến trình độ này?

“Khi đi tìm hắn, ngươi nên nhớ hắn là kẻ tính tình cổ quái, phải tận lực tìm ra sở thích của hắn. Nói không chừng vẫn có hi vọng thuyết phục hắn cứu nữ nhi của ngươi. Nếu ta không đoán sai, hắn bây giờ đang ở tại Huyền Môn tiên tông.”

Lão nhân tiếp tục nói.

“Cảm ơn!”

Bạch Ngữ khom người thi lễ.

“Lão gia gia, ngài mới vừa nói có một người đến từ Tân Nguyệt Địa hỏi thăm tung tích Nại Hà Hoa, người đó là ai vậy?”

Cẩn Nhu công chúa tò mò hỏi một câu.

“Một người muốn cứu sống nhi tử và Hồn sủng của mình, hắn thật sự đáng thương. Ngay cả linh hồn nhi tử và Hồn sủng đều không còn làm sao có thể phục sinh được chứ?”

Lâm Mộng Linh không thích mùi hôi phát ra từ thi thể, cũng không thích hình ảnh máu tươi tràn ngập.

Khi nàng hoàn thành trấn thủ ba mươi ngày, Sở Mộ và Hạ Âm mở mắt ra nhìn thấy chung quanh không có gì cả, đồi núi trống trơn vô cùng sạch sẽ. Cảnh tượng này khác biệt một trời một vực so với lúc Sở Mộ chuyển giao công tác phòng thủ.

“Mộng Linh muội muội, ngươi không thể lưu lại một ít sao?”

Hạ Âm cười khổ nói.

“Muốn thi thể tự mình đến Vong Linh cung đi!”

Lâm Mộng Linh tức giận nói.

Lâm Mộng Linh và Hồn sủng trấn thủ ba mươi ngày vẫn chưa dùng hết toàn lực. Bởi vì lúc trước Sở Mộ tàn sát quá nhiều làm cho rất nhiều chủng tộc không dám mạo muội xông vào thung lũng. Quãng thời gian nàng trấn thủ mới dễ dàng hơn Hạ Âm và Sở Mộ rất nhiều.

Ba người chia ra trấn thủ, khu vực bên trong thung lũng quả thật thanh tịnh hơn không ít. Thời gian kế tiếp, bọn họ chia ra triệu hồi mấy đầu Hồn sủng bảo vệ thung lũng, về sau không còn Hồn sủng hoang dã chạy tới tìm chết nữa.

Ba người tu luyện vô cùng thuận lợi.

Sở Mộ có Dạ, Mạc Tà, Quỷ Quân, Bạch Ma Quỷ, tiểu Chập Long tăng cường thực lực lên tới cấp Bất Hủ. Cả đám Hồn sủng an tâm thu nạp tiên khí, đến tháng thứ mười Sở Mộ bắt đầu xung kích cảnh giới Hồn Hủ.

Toàn bộ quá trình vô cùng thông thuận, trải qua mười tháng tiên khí ân cần săn sóc, bình cảnh chín niệm Hồn Tể đã giãn ra vài phần. Sở Mộ dốc toàn lực xung kích cuối cùng thành công đề thăng lên tới cảnh giới Hồn Hủ.

Sở Mộ chậm rãi mở mắt ra, cảm giác một cỗ lực lượng cường đại chảy xuôi trong thân thể. Nếu không phải Ấn cốc tồn tại cấm chế, Sở Mộ nhất định sẽ hóa thân Bán Ma xem thử thực lực chân chính đã tăng cường tới mức nào.

“Thành công?”

Hạ Âm thấy Sở Mộ mở mắt, hơn nữa thần thái sáng lạn lập tức bước tới hỏi thăm.

Sở Mộ gật đầu nói:

“Ừ, tới Hồn Hủ rồi.”

“Quá chậm, hai chúng ta chờ ngươi chán muốn chết.”

Trên mặt Lâm Mộng Linh lộ vẻ bất mãn, mở miệng lầm bầm.

Hạ Âm và Lâm Mộng Linh đột phá sớm hơn Sở Mộ một đoạn thời gian. Hai người không thể vứt một mình Sở Mộ ở chỗ này, cho nên cố ý chờ đợi hắn ít ngày.

“Cách thời điểm thông đạo Ấn cốc mở ra còn có hai tháng, thừa dịp chúng ta thực lực tăng nhiều tranh thủ đi dạo quanh Ấn cốc một vòng. Nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”

Hạ Âm đưa ra đề nghị.

Sở Mộ cũng có ý này. Vong Mộng bây giờ đã hóa Điệp không thể nào khôi phục trạng thái cũ trong thời gian ngắn. Nếu như có thể tìm được Hoàng tộc di tích sẽ giúp nó khôi phục nhanh chóng hơn, hơn nữa còn có hi vọng lĩnh ngộ năng lực chủng tộc đặc thù.