Chương 1453: Thần Tông Thắng Thảm (thượng)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

Cực quang màu trắng càng lúc càng gần, hàn khí đông kết hết thảy mọi thứ. Thậm chí thời gian và không gian cũng yên tĩnh kỳ lạ, vào giờ phút này tất cả mọi người đều im hơi lặng tiếng chờ đợi kết quả cuối cùng.

“Uỳnh ~!”

“Kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt!”

Bầu trời biến thành băng nguyên hàn khí mù mịt, bộ lông trên người Ám Thương Vương bắt đầu kết một tầng băng sương, lực lượng hàn khí lan tràn từng điểm từng điểm biến nó thành một pho tượng đá.

“Cái này… Tiêu Tuyết Ngang … không ngờ hắn xuất động cả Phán Quan điện.”

Thiện Ác nữ vương thấy Cực quang màu trắng xuất hiện cũng mở to mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

“Phán Quan điện!”

Sở Mộ nghĩ ngợi gì đó, ánh mắt nhìn tới vị trí tòa tháp cao trên đỉnh núi Thần Tông.

Thực lực thành viên Phán Quan điện Trừng Phạt điện của Đỗ Hàm rất nhiều. Uy lực Cực quang trận cường đại không thể nghi ngờ, sợ rằng Ám Thương Vương khó lòng ngăn cản đợt công kích này.

“Thế nhưng, hắn đã giúp ta một cái ân tình rất lớn.”

Thiện Ác nữ vương nở nụ cười vui vẻ, ánh mắt lóe lên tia sáng giảo hoạt.

“Nói vậy là sao?”

Sở Mộ khó hiểu hỏi.

“Ám Thương Vương dã tính khó thuần, cho dù bị ta hạ xuống Hoa Hồn Ấn, nó cũng không muốn nghe lệnh của ta. Bây giờ Phán Quan điện xuất động Băng Thiên phong ấn, Ám Thương Vương không muốn bị phong ấn lần nữa thì phải biết điều quay trở lại Hoa Hồn trận.”

Thiện Ác nữ vương cười nói.

“Ngươi xác định có thể khống chế tốt nó?”

Sở Mộ hỏi tiếp.

Thiện Ác nữ vương lắc đầu nói:

“Trước khi thực lực đầy đủ, ta sẽ không thả nó ra. Hơn nữa, nó bị phong ấn vạn năm, thân thể và tinh thần nhất định là có không ít bệnh ngầm. Ta phải giúp nó điều chỉnh trạng thái thật tốt, nếu không ta nuôi một con hồ ly điên không biết nghe lời, ta sẽ rất nhức đầu.”

“Đi đi, mau thu hồi nó về. Nó sắp bị phong ấn rồi.”

Sở Mộ nhìn thấy Băng Tinh dần dần bao trùm Ám Thương Vương, vội vàng nói.

“Không vội, đợi nó giãy thoát ra khỏi phong ấn, hao phí thêm chút ít thể lực tự nhiên sẽ chạy tới chỗ ta.”

Thiện Ác nữ vương mỉm cười đắc ý.

Vừa nói đến đây, Thiện Ác nữ vương lại nhìn thoáng qua Sở Mộ, sáp lại gần hơn rồi nói:

“Thực lực Ám Thương Vương quá mạnh mẽ, ta và ngươi ít nhất phải tăng cường lên tới cao đẳng Bất Hủ mới có thể khống chế được nó.”

Sở Mộ khẽ gật đầu, cảnh giới cao đẳng Bất Hủ quả thật khá cao, nhưng hắn tin tưởng cửa ải này không thể làm khó mình.

Cực quang màu trắng không ngừng lan tràn ra xa, kết giới Tranh Minh thành cũng bị đông cứng thành khối băng.

Thân thể Ám Thương Vương đã cứng ngắc khó thể hoạt động như ý, ngay cả thanh âm gào thét cũng chỉ truyền đi một đoạn ngắn rồi tan biến.

Băng sương tràn ngập thiên địa, kết giới thực vật bao phủ Tranh Minh chủ thành đã bị một tầng băng thật dày bao trùm. Thần Sơn biến thành bình nguyên tuyết trắng, một dòng sông băng khổng lồ nhẹ nhàng dao động trên bầu trời. Trong khoảnh khắc này, cả thế gian đột nhiên yên tĩnh dị thường, trên trời dưới đất chỉ còn lại một mảnh tuyết trắng chiếu sáng lóa mắt.

Trên tòa tháp cao nhất Thần Tông, mấy trăm gã phán quan rốt cuộc hoàn thành trận đồ Băng Phong phong ấn, cả đám người cũng bị rút cạn tinh thần, tay chân thoát lực ngã ngồi xuống đất.

Phong ấn không giống với đại đa số kỹ năng giam cầm, bởi vì nó không thể ngừng lại giữa chừng. Nếu trong quá trình phong ấn bị đối phương tiến hành phản kích, nhất định sẽ chịu tinh thần xung kích ngược lại. Mức độ tổn thương sẽ phụ thuộc vào chênh lệch thực lực giữa song phương.

Lúc nãy đội ngũ phán quan phong ấn chính là một đầu Vạn Niên Bất Hủ – Thất Tội Hồ Ám Vương. Mà Ám Thương Vương lại có Yêu Linh thuộc tính, tinh thần lực kinh khủng vượt xa bọn họ tưởng tượng. Trong lúc nó bị phong ấn hiển nhiên là không cam lòng đứng yên chịu trận, vì thế mới phát sinh tình huống hàng loạt người ngã gục bất tỉnh nhân sự. Cuối cùng chỉ có những vị phán quan đầu lĩnh còn giữ được tỉnh táo.

Bên trong dòng sông băng rộng lớn, hùng vĩ, thân thể Bạch Long chậm rãi bơi lội, từ từ xuyên qua thế giới tuyết trắng. Nó đang thử tiếp cận thăm dò phản ứng của Ám Thương Vương.

Lệ Quỷ Tôn thấy tình hình chiến đấu bình tĩnh trở lại cũng bay tới gần khu vực Ám Thương Vương bị phong ấn.

“Hẳn là nó không thể động đậy đi?”

Đường Ngang có chút sợ hãi, mở miệng hỏi.

Đường Ngang đã sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy được một đầu Hồn sủng cường đại như thế này. Vì thế trong lòng hắn khó thể giữ vững bình tĩnh.

Tiêu Tuyết Ngang buông thả hồn niệm vào trong pho tượng băng, vô cùng cẩn thận cảm giác khí tức Ám Thương Vương.

Khí tức Ám Thương Vương bên trong tượng băng rõ ràng là yếu đi, bất kể phong ấn có thể khống chế nó hay không, hiệu quả suy giảm lực lượng chắc chắn phải có tác dụng nhất định.

“Kẽo kẹt… kẽo kẹt…”

Bỗng nhiên từ trong tượng băng vang lên thanh âm quỷ dị, một vài vết nứt bắt đầu xuất hiện ở mặt ngoài tầng băng phong ấn.

Những vết nứt từ từ khuếch tán, vụn băng không ngừng rơi xuống.

“Không tốt, con quỷ kia muốn phá phong rồi.”

Đường Ngang mặt mày xám như tro tàn, vội vội vàng vàng khống chế Lệ Quỷ Tôn chạy ra ngoài xa.

Lệ Quỷ Tôn bây giờ đã bị trọng thương, nếu trúng thêm công kích nhất định sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

Tiêu Tuyết Ngang cũng nhíu mày lo lắng, để cho Bạch Long kéo giãn khoảng cách với tượng băng. Hơn nữa, hắn còn bay về phía đội ngũ hai trăm gã cường giả Bất Hủ, dự phòng tình huống xấu nhất có thể phát sinh.

“Tiêu phán quan, tình huống như thế nào?”

Dịch lão tông chủ mở miệng hỏi.

“Nó sắp thoát khốn rồi, mọi người mau chóng tụ lực chuẩn bị kỹ năng. Trong nháy mắt nó giãy thoát phải đánh cho nó bị thương nặng.”

Tiêu Tuyết Ngang nói rất nghiêm túc.

“Ngay cả Băng Cực trận của Phán Quan điện cũng phong ấn không nổi nó?”

Trên mặt Dịch lão tông chủ lộ vẻ ngạc nhiên.

Từ khi nào Tranh Minh đại địa xuất hiện Hồn sủng mạnh mẽ như vậy rồi?

Tất cả mọi người nghe theo Tiêu Tuyết Ngang an bài, thừa dịp Ám Thương Vương còn đang giãy thoát phong ấn vội vàng niệm chú ngữ.

Hơn hai trăm gã cường giả Bất Hủ đồng thời niệm chú ngữ lập tức dẫn phát phong bạo cuồn cuộn, không gian yên lặng tĩnh mịch dị thường. Đây là dấu hiệu báo trước của một trận phong ba bão táp sắp sửa bộc phát.

Không chỉ có hai trăm gã cường giả Bất Hủ, đám người Tiêu phán quan – Bạch Long, Đường Ngang – Lệ Quỷ Tôn, Dịch lão – Tiên đằng Nữ Oa cũng thừa dịp này chuẩn bị thi triển kỹ năng tối cường.

Băng vụn càng lúc càng nhiều, tốc độ vết nứt lan tràn tăng nhanh.

“Ầm!”

Rốt cuộc tượng băng nổ tung một tiếng, tất cả khối băng bắn ra tứ phía giống như những ngôi sao băng biến mất ở đường chân trời.

“Ngao ô ô ô ~~~!”

Ám Thương Vương cực kỳ tức giận ngẩng đầu lên trời thét dài.

Lực lượng hắc ám điên cuồng dâng lên, dòng sông băng khổng lồ cũng bị nhuộm đen, làn sóng hắc ám chảy cuồn cuộn từ từ chèn ép băng hàn. Cảnh tượng giống như một thác nước khổng lồ màu đen từ trên trời đổ xuống nhân gian, tráng lệ và hùng vĩ không gì sánh nổi.

“Công kích!”

Tiêu Tuyết Ngang nhanh chóng hạ lệnh.

Các loại quang mang màu sắc khác nhau đồng thời nổi lên, kỹ năng oanh kích cùng nhắm tới một mục tiêu duy nhất. Đó là khu vực Ám Thương Vương đang ẩn thân.

Tất cả kỹ năng dung hợp lại biến thành cỗ năng lượng bàng bạc xông thẳng lên trời.

Phương hướng cỗ năng lượng kinh khủng này nhắm tới chính là vào vị trí Ám Thương Vương vừa mới gào thét.

Ám Thương Vương mới vừa thoát khỏi Băng Phong, thân thể đang ở trạng thái suy yếu tạm thời. Cho nên một kích cực mạnh này có thể uy hiếp đến tính mạng của nó.

Bộ lông màu đen trên người Ám Thương Vương chậm rãi dao động, sau đó lực lượng hắc ám tràn ra biến thành một bộ khải giáp bảo vệ thân thể nó.

Ám Thương Vương bắt đầu di động, trên đời này không có sinh vật nào dám ngăn đỡ chính diện kỹ năng hợp kích của hai trăm đầu Hồn sủng cấp Bất Hủ và một nhóm cường giả lãnh tụ. Nếu như trúng đòn này, cho dù nó không chết cũng bị trọng thương hấp hối.