Chương 1051: Chủ Sủng Quay Về. (P1)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

Một tờ công văn này tuyệt đối có thể làm cho thế lực Tam đại cung điện ở phía tây rung chuyển, bởi vì nhân viên phân bố ở miền tây này đều là thành viên quan trọng hoặc thế lực phụ thuộc vào thành Vạn Tượng, vì bảo toàn tính mạng của người thân, bọn họ phải chắp tay dâng tất cả thành trì lên để bảo trì mạng sống của tù binh.

Thậm chí bởi vì tràng xử quyết này mà xuất hiện một nhóm lớn người làm phản, dù sao trong Tam đại cung điện cũng không phải ai cũng có cốt khí và vô tình, cũng không phải ai cũng ương ngạnh lựa chọn thật tàn nhẫn, rất nhiều người chọn người thân của mình.

– Thiếu chủ, đại khái một tháng sau thì cung điện dưới mặt đất sẽ bị xung phá, trong danh sách này chỉ sợ có cả những người ở thánh điện dưới đất.

Ly lão nhân hạ giọng nói.

Sở Mộ gật gật đầu, hắn đã đoán được Hồn Minh sẽ sử dụng thủ đoạn này, bởi vì đây là cách dễ dàng và nhanh nhất để đạt được thắng lợi.

Có lẽ Tam đại cung điện trước kia không nghĩ thành Vạn Tượng sẽ bị công chiếm, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn nhẫn…

– Ta biết rõ.

Sở Mộ gật gật đầu, đoạn thời gian gần đây Sở Mộ vẫn bảo trì trầm mặc.

– Thiếu chủ…

Ly lão nhân muốn nói, có lẽ Sở Mộ ngày nào đó cũng phải lựa chọn như Đằng nguyên lão.

– Ta không thích làm lựa chọn như vậy.

Sở Mộ biết rõ Ly lão nhân muốn nói cái gì, nhàn nhạt mở miệng nói.

Kỳ thật Ly lão nhân biết rõ Sở Mộ lựa chọn là cái gì, trong lòng của hắn chỉ quan tâm có mình hắn, nhưng trên thực tế dù chọn hay không chọn với hắn mà nói không có bất kỳ khác nhau, bởi vì trong lòng hắn đã sớm đưa ra quyết định rồi.

Hắn không nói thêm một lời, không phải hắn đã thúc thủ vô sách, mà là chờ đợi cái gì đó đang quay về!

Núi cao thác nước, màn nước như mây, ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước sáng rõ.

Âm thanh của thác nước đổ vào đầm nước vang lên ầm ầm, một con linh lộc nhảy qua mỏm đá hiếu kỳ nhìn xuống màn nước, ánh mắt hiếu kỳ đánh giá nam tử ở trần đang đứng dưới thác nước.

Bọt nước mạnh mẽ đập vào người của nam tử kia, mặt của hắn bị nước trùng kích vào ướt đẫm.

Người này chính là thái tử Triêu Lãnh Xuyên vừa thoát chết.

Hắn cho rằng mình đã chết trong tay của Lê Hồng, nhưng mà không ngờ rằng kia mình tỉnh lại nằm ở một nơi vô cùng lạ lẫm, tổn thương trên người của hắn đã được bôi thuốc, Vạn Triêu Thú cũng thoát chết khi đang hấp hối.

Nhưng mà vì còn sống làm cho Triêu Lãnh Xuyên càng thêm thống khổ

Hồn sủng sư không cần phương thức tu luyện dưới thác nước như thế này, hắn cần làm chính là muốn đầu óc của mình thanh tỉnh hơn mà thôi.

Nhưng cho dù nước chảy mạnh cỡ nào thì hắn không cách nào vứt bỏ bi thương trong đầu ra ngoài, không thể hòa tan tức giận!

Nước lạnh như băng đánh vào vết thương trên người của hắn, căn bản không có cảm giác chút đau đớn nào, loại trạng thái này làm cho hắn như sắp phát điên!

– Ngươi cam chịu sao?

Một tinh thần chi âm truyền vào trong tai của Triêu Lãnh Xuyên.

Thác nước mông lung, Triêu Lãnh Xuyên mở to mắt nhìn qua bóng người cũng mông lung trước mặt của mình.

– Ngươi là ai, tại sao phải cứu ta!

Triêu Lãnh Xuyên tức giận hét lên.

– Ta chỉ có chút ân oán cá nhân với Lê Hồng mà thôi.

Bóng người trên bờ lạnh nhạt nói ra.

– Rốt cuộc ngươi là ai!

Triêu Lãnh Xuyên chất vấn.

Bóng người trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng nói:

– Ta giết chết một trụ tôn, cứu sống một trụ tôn, người chết lại được ta kính trọng, còn người sống làm cho ta cảm thấy khinh thường. Ngươi đã có được lực lượng trụ tôn chính thức, trở nên cường đại nhưng mà linh hồn của ngươi lại yếu đuối tới mức đáng thương.

Lời này lượn lờ trong tai của Triêu Lãnh Xuyên, đồng tử Triêu Lãnh Xuyên mở to, hắn muốn nhìn rõ bóng dáng của người này. Nhưng mà sau khi nói xong lời này hắn lại biến mất!

– Giết chết một trụ tôn…

Triêu Lãnh Xuyên đi ra khỏi thác nước, thất thần nhìn qua phương hướng bóng người biến mất.

Hắn đã biết người này là ai rồi, nhưng mà rung động trong nội tâm làm cho hắn quên suy nghĩ.

– Hồn Minh vào mười ngày sau sẽ xử quyết tất cả người không đầu hàng. Có một người đã đơn độc tiến về thành Vạn Tượng…

Thời điểm Triêu Lãnh Xuyên đang kinh hãi thì âm thanh của người nọ lại truyền tới làm cho toàn thân Triêu Lãnh Xuyên run lên!

– Người nọ độc thân đi về phía trước…

Triêu Lãnh Xuyên ngây người.

Cả thành thị đã biến thành địa bàn của Hồn Minh, có thể độc thân tiến tới không chỉ cần dũng khí là được!!

Mưa dầm không ngớt, gió lạnh từng hồi thổi qua thiên địa. Làm cho tòa thành này lạnh hơn vài phần.

Mưa càng ngày càng lớn, màn mưa mông lung che đậy những thứ ở xa xa.

Mây đen nặng hạt bao phủ bầu trời, che khuất một bình đài vừa mới xây xong trên quảng trường, một cây búa đang treo trên dây thừng to lớn, lưỡi búa khổng lồ đang chỉa xuống bình đài, từ xa nhìn qua giống như đang có tử thần đang cầm cây búa giơ cao, chỉ cần tay cầm búa của tử thần hơi lỏng thì búa trên tay của hắn sẽ lấy đầu người.

Mưa như cây roi quất lên người ta, toàn thân của người bị hành hình sẽ đặt dưới lưỡi búa.

Toàn thân của bọn họi ướt đẫm, ánh mắt mệt mỏi, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn qua bầu trời, trông thấy chỉ là bầu trời lờ mờ mà thôi.

– Đằng Thiếu chủ, loại tư vị này thế nào, bây giờ chắc ngươi hận phụ thân hiên ngang lẫm liệt của ngươi lắm nhỉ?

Độc hoang Niếp Vân Tân khí vũ hiên ngang đứng trước tù phạm, mỉa mai cười nói.

Đằng Lãng chậm rãi nhìn lên trời nhưng không có nói chuyện.

– Cầu xin ta tha thứ đi. Ta sẽ cố gắng thả cho ngươi con đường sống.

Niếp Vân Tân vừa cười vừa nói.

Niếp Vân Tân tươi cười cương cứng, bởi vì hắn phát hiện thằng thằng này không thèm nhìn qua mình một cái.

– Thực sự cốt khí, nhìn xem xương cốt của ngươi cứng hay là lưỡi búa cứng.

Niếp Vân Tân đá hắn một cước.

Thời điểm này một gã người hầu chạy đến bên cạnh Niếp Vân Tân, thấp giọng nói vào bên tai của Niếp Vân Tân một câu. Sau đó đưa cho Niếp Vân Tân một lá thư.

Niếp Vân Tân cười rộ lên nói:

– Xem ra lại có một nhóm người tham sống sợ chết.

Đằng Lãng rời đi, liếc mắt nhìn qua cửa thành phía tây thành Vạn Tượng, quả nhiên là có một đám người quy hàng…

– Bọn này là bọn hèn nhát!

Đằng Lãng thấp giọng mắng.

– Khục khục ~~~~~

Đức lão Linh Sư ho khan một tiếng, mở miệng nói:

– Tính toán, mọi người có lựa chọn của mình, bọn họ cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

Màn mưa không ngớt, ở bên ngoài thành ngựa xe không dứt, nối liền không ngừng, nhưng hôm nay trừ người lục tục loe ngoe quy hàng thì cũng chỉ có binh sĩ Hồn Minh đang đứng canh giữ, bọn họ hung hăng càn quấy nhìn qua người Tam đại cung điện quy hàng, mang theo vài phần chế nhạo.

Con đường thành Vạn Tượng này rất dài, đi thông từ bình nguyên tới sườn núi phía tây.

Trên con đường này vốn rất đông đúc, nhưng vào vài ngày xử quyết cuối cùng thì những người quy hàng mới lựa chọn đi ra, con đường này trở nên trống trải vài phần.

Cuối sườn núi cũng là cuối con đường, trong màn mưa có một nam tử áo trắng đang nhìn qua tòa thành.