Chương 1180: Bóng Dáng Thế Giới, Ám Tông. (P2)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

– Ta vừa rồi cũng khuyên bảo hắn, nhưng mà hắn dường như đã hạ quyết tâm rồi.

Từ Đạo Phong nói ra.

– Lãnh thổ độc lập không đơn giản như tưởng tượng của hắn, hắn còn còn trẻ như vậy, dễ dàng làm ra chút chuyện lỗ mảng, nhưng hắn lỗ mãng sẽ trả cái giá rất lớn, trọng yếu nhất là hắn không có khả năng thành công, có một số việc thất bại sẽ vạn kiếp bất phục, ngươi nên bảo hắn bỏ ý niệm đó trong đầu đi.

Lục Ngọc Cầm nói ra.

– Thế nhưng mà, Lý Húc nhất mạch đã có ý định phái binh tiến vào Tân Nguyệt Chi Địa…

Từ Đạo Phong nói ra.

– Danh nghĩa là bọn họ cầm quyền, chuyện này không trái với quy định.

Lục Ngọc Cầm nói ra.

Từ Đạo Phong còn muốn nói điều gì đó, Lục Ngọc Cầm cũng đã quay người.

– Không nên bởi vì quan hệ cá nhân mà ảnh hưởng tới công việc, nữ tử tên là Mục Thanh Y kia ngày khảo hạch bảo nàng tới đây, nàng cho ta cảm giác cũng không tệ lắm.

Trong đầu Từ Đạo Phong trong quanh quẩn câu sau cùng của lão sư, chính mình cười khổ không thôi.

Chuyện này thật sự không dễ xử lý, Lý Húc đã bắt tay vào chuẩn bị rồi, mà Sở Mộ cũng có ý định cho lãnh thổ độc lập…

– Thanh Y sắp gia nhập Thần Tông ah!

– Ah, chẳng lẽ ngươi muốn vứt bỏ chúng ta, muốn trải qua sinh hoạt xa hoa.

Sau khi trở về nội viện thì chuyện Mục Thanh Y gia nhập Thần Tông mọi người đang thảo luận.

– Còn không phải Sở Mộ…

Mục Thanh Y trừng mắt nhìn qua Sở Mộ, thằng này tự tiện chủ trương đem nàng bán cho Thần Tông, Mục Thanh Y cũng không biết chuyện xảy ra.

Sở Mộ gượng cười, nói:

– Ta chỉ thật sự cảm thấy ngươi phù hợp, hơn nữa ngươi cũng có thể giữ gìn hòa bình thế giới…

Mục Thanh Y trợn trắng mắt, còn giữ gìn hòa bình thế giới, Sở Mộ phát bệnh đúng không.

– Ân, ân, ta cũng hiểu được!

Triêu thái tử rất tích cực phối hợp Sở Mộ.

Rất nhanh Mục Thanh Y cũng phát hiện mấy người khác cũng ngầm đồng ý gật đầu, chuyện này làm cho Mục Thanh Y càng không biết nói cái gì cho phải, trong lòng của bọn họ thì chính mình thật sự là người cao cả hành động vì hòa bình thế giới sao?

Không có a, Mục Thanh Y cảm thấy trong xương cốt của mình còn có chút bạo lực đấy.

– Mục nữ thần, ngươi thử xem a, ngươi không thấy được Từ Đạo Phong nói mình là thành viên Thần Tông thì biểu lộ của người chung quanh là hâm mộ và ghen ghét hay sao, về sau ngươi cũng là thành viên Thần Tông, nói không chừng sẽ có nhiều nam nhân quỳ dưới vãy quả lựu của ngươi đấy.

Diệp Hoàn Sinh nói ra.

Triêu thái tử cũng tán thành gật đầu.

Ở thế giới bên ngoài bọn họ không có chỗ dựa gì, Mục Thanh Y mà trở thành thành viên Thần Tông thì nói không chừng sẽ chống lưng cho bọn họ, dù sao thân phận ở tam đại cung điện người Vân Cảnh không nghe thấy cũng chẳng quan tâm.

– Sở Mộ, ngươi không phải nói còn có Ám Tông sao, vừa vặn ah, ngươi gia nhập Ám Tông đi, phụ thân ngươi cũng là thành viên Ám Tông đấy.

Diệp Hoàn Sinh nói ra.

Ám Tông là cái gì Sở Mộ đến bây giờ cũng không rõ ràng, xem như đối lập Thần Tông a.

– Tốt, Sở Mộ chờ ngươi gia nhập Ám Tông, ta đem ngươi và phụ thân ngươi bắt tới Thần Tông đấy.

Mục Thanh Y cười rộ lên.

– Nói không chừng ngươi sẽ bị loại bỏ đấy.

Sở Mộ nói ra.

Thần Tông tuyển chọn phi thường nghiêm khắc, hơn nữa dường như khảo hạch cũng không phải chuyện đơn giản.

– Loại chuyện này ta chưa từng chịu thua bao giờ.

Mục Thanh Y ngược lại rất tự tin.

Trên thực tế nàng bước trên con đường hồn sủng sư xác thực không có bị bại, cho tới nay nàng đang tiến lên phía trước.

Mà cho dù đến khi tới Vân Cảnh, Mục Thanh Y cũng không cảm giác mình sẽ thua những người…

Một gã nam nhân ăn mặc đơn giản đứng trên tường thành, quan sát bốn mươi sáu thành của Vân thành.

– Đà chủ, đã tìm được đường nhỏ.

Một gã hồn sủng sư nửa quỳ sau lưng hắn mở miệng nói ra.

– Có thể cắt nhập đúng không?

Nam chậm rãi mở miệng nói.

– Vâng.

– Rất tốt, vậy hãy cho nhữn người khảo hạch kia có đi không về đi.

Nam nhân nhếch môi cười rộ lên.

Thân thể nam tử nửa quỳ sau lưng run lên, không nghĩ tới đà chủ lại muốn ám toàn toàn bộ thành viên khảo hạch của Thần Tông.

– Lý Tác Đằng, hiện tại ngươi có phải cảm thấy mình ngu xuẩn khi tham gia Thần Tông hay không?

Vị đà chủ kia cao ngạo cười cười.

– Đúng, đúng, tương lai của Lý Tác Đằng nhất định sẽ hiệu lực vì Ám Tông!

Lý Tác Đằng lạnh run nói ra.

Ám Tông!

Thân là cao thủ cao thủ trẻ tuổi của Vân Cảnh, Lý Tác Đằng cách đây không lâu mới biết được trên thế giới này còn có thể lực đáng sợ tới cực điểm này.

Vài ngày sau, Từ Đạo Phong liền phái người đến để Mục Thanh Y đi vào khảo hạch.

Mục Thanh Y cũng không biết những khảo hạch kia rốt cuộc là cái gì, đã đi theo Từ Đạo Phong đi vào, Sở Mộ muốn từ chỗ Từ Đạo Phong và Lục Ngọc Cầm nơi đó hiểu được càng nhiều sự tình có liên quan tới phụ thân của chính mình. Vì vậy cũng thuận tiện đi xem, đồng thời coi như là hiểu được khảo hạch của Thần Tông, dù sao hiện tại hắn cũng là không có chuyện gì làm.

Sự tình Ma Linh, Bạch Ngữ đại thúc đã đang nghĩ biện pháp, nữ nhi của chính mình thỉnh cầu, Bạch Ngữ nói cái gì cũng không thể không đáp ứng được. Phương diện này hắn sẽ giải quyết, mà Diệp Khuynh Tư bởi vì cùng với với tiểu Ma Linh ký kết hồn ước, linh hồn của nàng đã có một chút buông lỏng, dần dần xuất hiện xu thế bước vào đến Hồn tể, điều này làm cho Sở Mộ đúng là đố kị không ngớt.

Đợi Triêu Thái Tử, Diệp Hoàn Sinh cũng nắm giữ Đế Hoàng Ma Linh, phỏng chừng đã chỉ còn lại một mình Sở Mộ đơn độc tại Hồn Hoàng cấp, đây chính là rất đả thương tự tôn.

Diệp Khuynh Tư ở trong sân tu luyện, U Linh Cẩn Nhu cũng không có thể tùy tiện đi ra ngoài, chỉ có thể ở trong sân ôm một quyển sách mà xem. Diệp Hoàn Sinh và Triêu Thái Tử bình thường biến mất thần bí, Sở Mộ một mình xác thực lại rảnh rỗi.

Theo Mục Thanh Y đi đến Thần Tông phủ, rất không khéo lại đụng phải một người quen.

– A, là Mục tỷ tỷ và Sở đại ca a. Các ngươi như thế nào lại ở chỗ này?

Liêu Ngữ rất vui vẻ chạy qua đó.

– Những lời này hẳn là chúng ta hỏi ngươi mới đúng.

Mục Thanh Y cười cười.

Liêu Ngữ tiểu tử này vẫn còn là người thích đòi đánh.

– Ta vốn dĩ đang ở Vân Thành, Văn Thành nơi đó là của Bằng thúc gia. Ta đi vào trong đó học một vài thứ.

Liêu Ngữ nói rằng.

Thời gian vừa nói chuyện, Liêu Ngữ bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, con mắt lấp lánh nhìn Sở Mộ nói:

– Sở đại ca cũng là muốn gia nhập Thần Tông. Chuyện này thật có ý tứ. Lý Tác Đằng và Mục Tranh có thể đều ở nơi đó, bọn họ là người có hi vọng nhất được tuyển vào Thần Tông.

Lý Tác Đằng và Mục Tranh trong lời nói của Liêu Ngữ, Sở Mộ đều có ấn tượng, hẳn là nhân vật mà mọi người gọi là đầu lĩnh trong đám cao thủ trẻ tuổi ở Vân Cảnh.

– Ta không có ý đó, là Mục tỷ tỷ ngươi muốn gia nhập Thần Tông.

Sở Mộ lắc đầu.