Chương 1097: Hàng Phục Thiện Ác Hoa Vương. (P1)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

Một tia quỹ tích màu bạc bay múa ngưng tụ ánh rạng động, liên tục đan vào lưng của Mạc Tà hình thành một cái hồ ấn.

Hồ ấn chậm rãi phiêu đãng, quỹ tích màu bạc này quấn lấy Thiện Ác Nữ Vương!

Quỹ tích màu bạc này không có buộc chặt, quấn quanh Thiện Ác Nữ Vương và từ từ dung nhập vào người của nàng!

Thiện Ác Nữ Vương muốn chống cự nhưng nàng không còn khí lực thoát khỏi trói buộc linh hồn của Mạc Tà nữa.

Sau khi thi triển kỹ năng này xong Mạc Tà quay đầu lại chậm rãi đi tới bên cạnh Sở Mộ.

– Ô ô ô ~~~~~~~

Mạc Tà nhìn qua Mạc Tà phát ra tiếng kêu, thân thể của nó từ từ biến nhỏ lại trong hỏa diễm đang thiêu đốt.

– U Minh, ngươi là sinh vật siêu thoát tử vong, nhân loại này vĩnh viễn kẹt lại ở cảnh giới chín niệm Hồn Hoàng, tuổi thọ của hắn nhiều nhất chỉ có ba trăm năm, nhỏ yếu, vô tri, buồn cười, thân là yêu hồ chí tôn thì tại sao ngươi lại làm nô bộc của nhân loại?

Thiện Ác Nữ Vương biết rõ chính mình là đánh không lại Tử Đế, nhưng là nàng như trước không muốn cứ như vậy bị đánh bại, nhưng lại bắt đầu châm ngòi khởi Mạc Tà cùng Sở Mộ.

Thực lực của U Minh đã cao hơn Sở Mộ rất nhiều, Thiện Ác Nữ Vương biết rõ hồn ước không cách nào sinh ra bao nhiêu lực ước thúc với U Minh Hồ Tôn, bất cứ sinh vật nào bản thân cũng không ngừng hướng tới lĩnh vực cao hơn, hồn sủng cường đại chính thức chẳng qua chỉ ký kết hồn ước ở giai đoạn sơ kỳ để tăng quá trình phát triển, Thiện Ác Nữ Vương tin tưởng bất cứ sinh vật cao cấp nào cũng có cao ngạo sâu trong linh hồn, mà hồ tôn tuyệt đối là cao ngạo nhất trong số đó.

– Ngươi nói những lời này cũng khó có khả năng dao động nó được đâu.

Sở Mộ chậm rãi đi tới, vươn tay vuốt ve U Minh Hồ Tôn Tử Đế Mạc Tà.

Mạc Tà không muốn trả lời, lúc ban đầu ở trong căn nhà yêu linh nó có thể quay người rời đi, khi đó hắn cũng vô cùng nhỏ yếu.

Bất luận là hồn sủng nào làm phản thì Sở Mộ cũng không tin Mạc Tà sẽ làm phản.

Loại gắn bó làm bạn này không cần lý do, một nữ nhân trong đầu chỉ có thống trị, lòng tràn đầy âm mưu thì vĩnh viễn không cách nào hiểu được.

Sở Mộ đi đến bên người Thiện Ác Nữ Vương, vươn tay nắm cổ của nàng nhấc lên.

– Hô…

Ma diễm màu bạc hiện ra trong bàn tay của Sở Mộ, loại ma diễm linh hồn thuần túy này đối với Thiện Ác Nữ Vương đã mất đi năng lực chống cự sẽ tạo thành thống khổ linh hồn kịch liệt nhất.

Thiện Ác Nữ Vương bị bàn tay của Sở Mộ bóp chặt, muốn đem tay của Sở Mộ tách ra nhưng bàn về lực lượng thì Thiện Ác Nữ Vương còn kém xa năng lực bán ma của Sở Mộ, cho dù giãy dụa như thế nào cũng không cách nào ngăn cản bàn tay của Sở Mộ bóp yết hầu của nàng.

– Khôn gian hồn sủng của ngươi ta đã chuẩn bị thật tốt rồi, đương nhiên đối với ngươi mà nói thì đó không khác gì lao lung vĩnh viễn không thấy mặt trời!

Sở Mộ hờ hững vô tình nói ra.

– Vù vù vù vù vù vù…

Ma diễm màu bạc bắt đầu thiêu đốt, Sở Mộ đem ma diễm linh hồn xuyên thấu qua linh hồn của nàng, rót vào trong hồn ước đầu tiên.

Mỗi không gian hồn sủng đều độc lập, mà hồn ước đầu tiên là trống rỗng, hiện tại Sở Mộ lại rót vào trong đó ma diễm linh hồn vĩnh viễn không dập tắt, đem nàng thu hồi vào trong không gian hồn sủng để nàng tiếp tục bị ma diễm linh hồn thiêu đốt.

Thiện Ác Nữ Vương dường như cảm giác được linh hồn của mình tràn ngập ma diễm mà mình e ngại, sắc mặt trở nên tái nhợt hơn.

Nhìn qua con mắt hờ hững của Sở Mộ thì Thiện Ác Nữ Vương rốt cục cũng có cảm giác sợ hãi.

Nàng chán ghét hỏa diễm, càng chán ghét nhất chính là ma diễm thiêu đốt tinh thần, nàng thà trực tiếp bị chết cháy chứ không muốn bị nhốt trong lao lung đầy ma diễm linh hồn, liên tục thừa nhận thống khổ vô tận.

Thiện Ác Nữ Vương khủng hoảng lắc đầu. Ánh mắt lộ ra một tia cầu khẩn.

Lần này Thiện Ác Nữ Vương cầu khẩn không có sử dụng mị thuật, nhưng mà bộ dáng đáng yêu làm cho người ta không muốn ra tay ác độc.

Đổi lại người khác thực sự không có biện pháp ra tay độc ác với nữ nhân như hoa như ngọc thế này, nhưng mà nàng rơi vào trong tay của Sở Mộ, Sở Mộ tuyệt đối không có bất cứ thương cảm nào cả.

– Vừa rồi cười phóng đãng như vậy, ngươi nên nghĩ rơi vào trong tay thì sẽ như thế nào. Sẽ không giống như ngươi hiện giờ không chuẩn bị tâm lý chút nào.

Trông thấy nữ vương cao cao tại thượng này đã sợ hãi, Sở Mộ ngược lại tươi cười như ma quỷ.

Nghe được câu này thì Thiện Ác Nữ Vương đã hận không thể cắn chết thằng trước mặt này!

Chuẩn bị trong nội tâm? Làm sao có thể cố tình chuẩn bị được chứ?

Thử hỏi làm gì có người nào biết được chuyện tương lai chứ, song phương lưỡng bại câu thương hơn nữa thực lực xuất hiện chênh lệch cực lớn thì ai mà ngờ thế cục nghịch chuyển!

Chủng tộc dị biến, lại còn là “U Minh” hồ tôn dị biến nữa chứ. Từ hoàn mỹ Đế Hoàng nhảy lên cấp bậc đủ sức chà đạp bản thân mình, phải biết rằng thu nạp tà khí và thiện lượng giúp cấp bậc của nàng tăng lên chúa tể trung đẳng, giết chết Đồ Lục Thú cũng là chuyện dễ dàng.

Thực lực như vậy là vô địch ở Thiên Hạ Cảnh cùng Vạn Tượng Cảnh, chuyện này hoàn toàn không sơ hở chút nào, kết quả lại là thương tích đầy mình, hơn nữa còn thua trong dị biến chủng tộc khó hơn lên trời.

Hiện tại Thiện Ác Nữ Vương muốn không cao lòng bao nhiêu thì có bấy nhiêu, muốn khóc cũng không khóc được.

– Thiếu chút nữa quên, các ngươi là hai linh hồn. Hai hồn ước cũng nên phụ ma diễm vào.

Sở Mộ niệm chú ngữ, rất nhanh đem ma diễm tràn ngập hồn ước thứ hai.

Hồn ước thứ hai là chỗ nghỉ lại của Thiện Ác Nữ Vương, quan trọng hơn là bị phong bế và tra tấn, trợ Trụ vi ngược Tthì hiện Ác Nữ Vương đương nhiên không thể buông tha.

Thời điểm Sở Mộ nói ra lời này thì trên mặt Thiện Ác Nữ Vương hoảng sợ càng lớn.

Thiện Ác Nữ Vương là hoa hệ thuần túy. Sợ hãi hỏa diễm tới tận cùng, nếu như hồn ước thứ hai bố trí ma diễm và đem bản thể ném vào trong lao tù hỏa diễm kia, vậy thì đối với hoa hệ thuỷ tổ mà nói là sống không bằng chết chân chính.

– Thiếu chủ, Thiện Ác Nữ Vương có tội, nhưng thật ra nó là linh hồn phụ thuộc thôi. Chủ đạo chính thức chính là hồn ước Đế Cơ Sở Tịch đầu tiên.

Thời điểm này Ly lão nhân chạy tới, vội vàng nhìn Sở Mộ nói ra.

– Như thế nào, lão đầu ngươi cũng bị nó đầu độc rồi?

Sở Mộ nhíu mày, không vui hỏi một câu.

– Làm sao có thể, sinh vật có thể đầu độc lão nhân ta còn chưa tồn tại!

Ly lão nhân ngữ khí hùng hồn nói ra.

– Vậy ngươi nói một chút tại sao phải buông tha nàng?

Sở Mộ nói ra.

– Thiếu chủ, không phải ngươi đã nói ngươi đã từng ký kết một ít hồn ước ngang hàng với nữ nhân này sao? Thông qua hồn ước ngang hàng của nàng thì bản chất linh hồn của ngươi cũng một phân thành hai, một là linh hồn nhân loại, một là linh hồn Bạch Yểm Ma, hơn nữa phân biệt chiếm cứ hai linh hồn và một hồn. Bản chất linh hồn của thiếu chủ là bán ma, linh hồn nhân loại là chủ đạo, linh hồn Bạch Yểm Ma chỉ là linh hồn phụ thuộc.