Chương 1437: Hắn Là Phụ Thân Của Ta ! (hạ)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

>

Thiên Lục đã biết mình rất khó thoát chết, trong quá trình giãy dụa bên trong không gian phong bạo, ánh mắt hắn nhìn tới Sở Mộ vô cùng kỳ lạ.

Ánh mắt Thiên Lục trước giờ vẫn luôn bình đạm không có bất kỳ tình cảm, chỉ có giờ phút này ánh mắt của hắn mới lộ ra tình cảm dạt dào. Sở Mộ có thể nhận thấy điều đó, nhưng không có cách nào hiểu được ý nghĩa ẩn sâu bên trong đó. Trong đầu Sở Mộ cấp tốc suy tư, cố gắng nhớ lại mình đã thấy được ánh mắt này ở đâu. Một hình ảnh tương tự vừa xảy ra cách đây không lâu, rốt cuộc ý nghĩa của nó là gì?

Trong thoáng chốc, Sở Mộ bất chợt bừng tỉnh đại ngộ. Bởi vì hắn nhớ tới hình ảnh Ma Lang đầu lĩnh nhìn sói con bay ra khỏi vực sâu tử vong. Khi bản thân nó rơi vào khu vực tử vong lại không có một chút sợ hãi, ánh mắt của nó chỉ còn lại duy nhất tình cảm yêu thương trìu mến với đứa con mới vừa ra đời.

Khi đó Sở Mộ đứng trên đỉnh núi nhìn thấy rõ ràng một màn rung động kia, thân ảnh Ma Lang đầu lĩnh từ từ chìm vào trong không gian hắc động, tiếng gào thét thê lương tựa như muốn chào tạm biệt đứa con của nó. Cổ họng hắn giống như bị thứ gì đó chặn lại, khô khốc, bồn chồn.

Mặc dù không ngừng hắc động truyền đến chấn động khủng khiếp, nhưng mà hết thảy đều không thể che được cảm xúc phụ mẫu đối với nhi tử của mình. Ma Lang đầu lĩnh có thể chết, nhưng nó vẫn tìm cách tranh thủ một đường sinh cơ cho sói con vừa mới ra đời.

Ánh mắt Sở Mộ mê mang bất định, trong đầu hắn chỉ còn lại không gian Ấn cốc sụp đổ và ánh mắt kỳ lạ kia.

“Hắn… tại sao hắn muốn cứu ngươi …?”

Ty tiểu thư tức giận nắm lấy cổ áo Sở Mộ hét lớn.

Ty tiểu thư đã tháo mặt nạ của mình xuống, nàng nắm chặt cổ áo Sở Mộ không ngừng lôi kéo. Bởi vì nàng nghĩ rằng chuyện hồi nãy không khác gì Sở Mộ hại chết Thiên Lục, cho dù nàng có nghĩ nát óc cũng không thể hiểu được tại sao Thiên Lục lại dùng không gian hoán đổi cứu mạng Sở Mộ, để rồi bản thân hắn rơi vào tình cảnh chắc chắn phải chết.

Sở Mộ không có phản kháng, từ khi Ấn cốc sụp đổ đến lúc chạy ra khỏi thông đạo không gian, vẻ mặt hắn thất hồn lạc phách, cặp mắt mất đi thần thái vốn có.

Cẩn Nhu công chúa đã từng thấy được thời điểm Sở Mộ mê mang mất đi phương hướng, đó là lúc hắn nhận được tin tức có lẽ Dạ đã tử vong. Nhưng mà lần này hắn đã hãm sâu vào trong mơ hồ, đôi mắt mất đi tiêu cự, trống rỗng giống như là một cỗ thi thể không có linh hồn.

Cẩn Nhu công chúa không rõ tại sao Thiên Lục muốn cứu bọn họ, cũng không hiểu nổi tại sao Sở Mộ biểu hiện kỳ lạ như thế. Chẳng lẽ Ám Tông Thiên Lục là một người cực kỳ trọng yếu đối với hắn?

“Nói cho ta biết!”

Ty tiểu thư giật mạnh cổ áo Sở Mộ, hét lên điên cuồng.

Thanh âm Ty tiểu thư làm cho Sở Mộ tỉnh lại, hắn nhìn thoáng qua Ty tiểu thư, chậm rãi nói:

“Hắn là phụ thân của ta!”

Ánh mắt Ty tiểu thư sững sờ, ngơ ngác nhìn Sở Mộ không dám tin vào câu nói mình vừa được nghe.

Giờ phút này, Ty tiểu thư thấy được bóng dáng Thiên Lục từ trên mặt Sở Mộ. Nếu như Sở Mộ không nói ra điểm này, chính nàng cũng không để ý. Nhưng nàng quan sát cẩn thận lập tức phát hiện dung mạo hai người quả thật có vài phần tương tự.

Cẩn Nhu công chúa nghe được Sở Mộ nói lời này cũng trợn mắt kinh ngạc, hồi lâu sau vẫn không thể phục hồi tinh thần lại.

Cẩn Nhu công chúa đang định lên tiếng an ủi Sở Mộ mấy câu, bỗng nhiên nàng lộ vẻ kinh hoảng quét mắt nhìn chung quanh.

“Sở Mộ, có một nhóm người đang chạy tới nơi này.”

Cẩn Nhu công chúa nhỏ giọng nói.

Sở Mộ nhìn chung quanh một vòng, quả nhiên ở lưng chừng núi đang có rất nhiều người di chuyển men theo sơn đạo.

Gã nguyên thủ hải quân đã biết được thông đạo không gian ở nơi này, hắn nhất định sẽ phái người canh chừng phòng ngừa vạn nhất.

Những thân ảnh kia càng lúc càng gần, gã thủ lĩnh cầm đầu tương đối quen thuộc. Khi hắn hạ xuống trước mặt ba người, Sở Mộ rốt cuộc nhận ra người này. Hắn chính là ngụy Bi Khấp Giả – Cổ Tây Sa.

Khuôn mặt Cổ Tây Sa cực kỳ hung ác, hai tròng mắt tham lam giống như lang sói. Thủ hạ của hắn có chừng 50 người, trong khoảnh khắc đã bao vây đám người Sở Mộ vào giữa.

“Hắc hắc, chúng ta lại gặp mặt. Xem ra lúc trước ta đoán không lầm, ngươi quả nhiên là Bi Khấp Giả.”

Cổ Tây Sa cũng nhận ra Sở Mộ, trên mặt lập tức nở nụ cười đắc ý vênh váo.

Sở Mộ lẳng lặng đánh giá Cổ Tây Sa, rồi lại nhìn sang đám thủ hạ của hắn.

Có một nửa trong đó là thành viên Huyền Môn, một nửa khác là hải quân Ô Bàn.

“Vị này không phải là Ty tiểu thư đại danh đỉnh đỉnh sao? Hắc hắc, ta không có nhìn thấy Ám Tông Thiên Lục, có lẽ hắn đã thảm chết trong tay nguyên thủ đại nhân đúng không?”

Cổ Tây Sa cười phá lên.

“Là ngươi nhờ nguyên thủ giết hắn?”

Ty tiểu thư tức giận dị thường, chỉ vào mặt Cổ Tây Sa mắng ầm lên.

“Đúng thì thế nào?”

Cổ Tây Sa ngẩng đầu cao ngạo.

Ty tiểu thư nắm chặt tay lại, cánh tay bắt đầu run rẩy khó thể kiềm chế tức giận trong lòng.

Thật ra không chỉ có Ty tiểu thư tức giận, mà thần sắc Sở Mộ ở bên cạnh cũng đã âm trầm tới cực điểm. Không có người nào chú ý tới, thân thể hắn đang từ từ phân hoá nổi lên hai loại năng lượng bất đồng.

Bên phải là màu bạc yêu mị, bên trái là màu đen tà ác, hai loại ma diễm tách ra hai bên cơ thể Sở Mộ vô cùng rõ ràng.

Tâm tình Sở Mộ bây giờ đã rơi xuống tận đáy cốc, từ nhỏ đến lớn hắn vẫn luôn khát vọng có một ngày nhìn thấy phụ thân mình, sau đó được phụ thân tự hào vì thành tích của mình đạt được. Lần này hắn rốt cuộc đã được mãn nguyện, nhưng đây lại là một lần cuối cùng, tâm tình giằng xé ác liệt khiến cho hắn rơi vào trạng thái gần như nổi điên.

Mỗi khi con người tâm tình ác liệt tới cực điểm sẽ phải tìm một nơi phát tiết.

Nơi này không phải là Ấn cốc, không có bất kỳ cấm chế nào có thể ngăn cản hắn tiến hành đồ sát.

“Sở Mộ!”

Cẩn Nhu công chúa biết nội tâm Sở Mộ đang phẫn nộ cùng cực, nhưng nàng thấy thân thể hắn từ từ phân hoá cũng phải trợn to mắt kinh hãi.

Nội tâm phẫn nộ biến thành cuồng phong sát khí tàn phá bừa bãi, hai loại ma diễm bắt đầu xoay tròn xông thẳng lên trên tầng mây, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ ngọn núi.

Sát khí lạnh thấu xương truyền ra bốn phía, ma diễm tà ác lấy mặt đất dưới chân Sở Mộ làm đường ranh giới phân chia hai mảnh đại địa trắng đen rõ ràng.

Song Tà ma nhân.

Con ngươi Sở Mộ biến đổi triệt để, giờ phút này tất cả mọi người bao gồm Cổ Tây Sa cũng cảm thấy một loại sợ hãi không biết tên từ từ xâm chiếm đầu óc mình. Cảm giác quỷ dị này khiến cho linh hồn bọn họ run rẩy, thậm chí không dám dùng mắt nhìn thẳng vào con ma quỷ kinh thế hãi tục kia.

“Ngươi… ngươi… ngươi rốt cuộc là quái vật gì?”

Cổ Tây Sa thấy Sở Mộ hóa ma cũng sợ hãi thất kinh hồn vía.

Ngoại trừ cảm giác áp lực đến từ nguyên thủ, Cổ Tây Sa chưa bao giờ gặp phải sinh vật cường đại như thế. Sự cường đại này không chỉ đến từ hai cỗ năng lượng quỷ dị kia, mà còn bởi vì khí tức tà ác, cuồng bạo, khát máu khiến cho người ta cảm giác giống như rơi thẳng xuống chín tầng địa ngục.

Hai loại ma diễm màu đen và bạc vẫn tiếp tục lan tràn ra xa, trời xanh, đại địa đều bị ma diễm bao phủ.

Nơi này không phải là Ấn cốc, hiện tại đã không còn cấm chế Quang hệ cổ xưa, những người ở nơi này lấy ai có khả năng ngăn cản Sở Mộ?

Sở Mộ đi trên con đường Hồn sủng sư là do phụ thân dẫn dắt, hắn một mực đi về phía trước mặc cho con đường nhấp nhô, gian khổ đến mức nào cũng chưa từng có ý định dừng lại. Không có người nào minh bạch tầm quan trọng của Sở Thiên Mang trong lòng Sở Mộ, cho nên không có một ai hiểu được tâm tình của hắn vào lúc này.

Và bây giờ đây, hai tròng mắt Sở Mộ chỉ còn lại một trắng một đen, đại biểu cho tà ác và khát máu.

Tất cả địch nhân trong tầm mắt của hắn đều phải chết.