Chương 1128: Lãnh Thổ Tư Nhân. (P2)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

Sở Mộ liếc mắt nhìn Lam Nhiêu, nữ nhân này cấp bậc lễ nghĩ đầy đủ hơn trước nhiều, sau khi nhìn thấy thực lực của hắn lần trước thì nữ nhân ưa thích mị hoặc và đùa bõn đã thu liễm hoàn toàn.

– Không phải cho các ngươi quay về sao?

Sở Mộ không rõ Lam Nhiêu này lưu lại vì cái gì.

– Trịnh Thác và Trữ Trường Thanh xác thực đã trở về, mặc dù nói dùng thực lực của Sở vương căn bản không cần vẽ vời cho ra chuyện, nhưng phải thông báo rõ ràng cho thỏa đáng, chúng ta tốt xấu gì cũng phải làm rõ, đúng không?

Lam Nhiêu tầm mắt buông xuống, bờ môi nhếch lên, lộ ra vài phần phong tình cùng hấp dẫn.

– Tùy ngươi vậy, có chuyện gì không?

Sở Mộ cũng bất vi sở động.

Loại nữ nhân này thì các nàng nhìn phi thường dễ dàng tiếp cận, rất dễ dàng đạt được nàng ưu ái, loại hấp dẫn tràn ngập lòng người này hết lần này tới lần khác câu dẫn nam nhân, nếu có ai ý đồ truy cầu nữ nhân này nàng lại thủy chung bảo trì một đường với nam nhân, sau đó tới khi người tiến không được lui không xong thì ngươi sẽ bị nàng khống chế hoàn toàn.

Lam Nhiêu hiển nhiên là chủng loại này, nàng ưa thích nhìn nam nhân là vứt mị nhãn, nhất là người còn trẻ như Sở Mộ thế này, cường đại, anh tuấn, khí phách, nàng biết rõ trong lòng của nam nhân đều có được một con mèo tanh, nếu có con cá thì con mèo sẽ nhảy ra ăn ngay.

Lam Nhiêu tự nhận tư sắc, dáng người, mị lực đều là thượng đẳng, thực lực lại đạt tới cấp chúa tể, tuy nàng có thể khẳng định vị Sở vương này hẳn không thiếu mỹ nữ nhưng không có nghĩa là trong lòng hắn không có mèo.

Đương nhiên Lam Nhiêu đi tới nơi này mục tiêu chính yếu nhất không phải câu dẫn Sở vương, mà là có chuyện cần báo với Sở vương.

– Ngươi giết Lý Cuồng, tại Vân Cảnh này kẻ thống trị xem ra không thấy người tiếp quản thông báo, cho nên qua hai ba năm không có tin tức thì Vân Cảnh nhất định sẽ phái người đến, hơn nữa phái người có thực lực mạnh hơn nữa…

Ngữ khí của Lam Nhiêu ôn nhu nói ra, mỗi một câu nói đều đi từng bước nhỏ tới gần Sở Mộ, hắn có thể nghe được hương thơm trên người của nàng.

– Nói tiếp.

Sở Mộ nói ra.

– Cho nên đâu rồi, các ngươi ở nơi này sẽ bị xâm phạm, có lẽ ngươi có khả năng khu trục người xâm phạm, nhưng mà ta nghĩ ngươi không có khả năng thời thời khắc khắc tọa trấn nơi này, muốn giải quyết có hai chủng biện pháp, loại thứ nhất chính là trực tiếp bám vào một thế lực, nói thí dụ như thế lực của chúng ta, như vậy tương đương với chúng ta cho các ngươi danh nghĩa bảo hộ, nhân vật như Lý Cuồng khẳng định không dám tới xâm phạm.

– Loại thứ hai thì sao?

Sở Mộ hỏi

– Loại phương pháp thứ hai thì có chút phiền phức, bởi vì đầu tiên Tân Nguyệt Chi Địa các ngươi là lãnh thổ của Vân Cảnh, không muốn bị quản hạt cho nên thoát ly ra ngoài. Phương pháp thoát ly là đi vào trong Thần Tông, báo cho người Thần Tông rằng Tân Nguyệt Chi Địa là lãnh thổ tư nhân của ngươi, người của Thần Tông sẽ thông qua các phương pháp thu thập tin tức, xác nhận ngươi chính là vương được mọi người trong lãnh thổ công nhận, hơn nữa hai phần ba cường giả Hồn Hoàng trong lãnh địa muốn thoát ly, như vậy Tân Nguyệt Chi Địa sẽ phân tách ra khỏi lãnh thổ của Vân Cảnh.

Lam Nhiêu nói xong cố ý liếc mắt nhìn Sở Mộ, thấy Sở Mộ vẫn trấn định tự nhiên nhìn mình thì hơi có chút thất vọng, đành phải tiếp tục nói:

– Có lẽ ngươi cũng hiểu, thời điểm lãnh thổ này thoát ly làm lãnh địa tư nhân thì thế lực bị tách ra khẳng định sẽ muốn dùng vũ lực đoạt lại. Cho nên một khắc khi ngươi tỏ vẻ muốn thoát ly và độc lập thì ngươi sẽ làm cho kẻ thống trị Vân Cảnh tức giận.

– Thần Tông quy định lãnh thổ lựa chọn độc lập thì sẽ bị người ta thu hồi lại, song phương có thể trực tiếp tiến hành công thành chiến với quân số trên trăm vạn, các ngươi thắng thì độc lập, trong mười năm không có bất luận thế lực nào xâm chiếm các ngươi. Mà đối phương thắng thì thu hồi thổ địa, cũng có thể tiến hành đồ sát tùy ý bên thua trặng, nói thí dụ như bắt các ngươi làm đầy tớ nô lệ…

Sở Mộ gật gật đầu, đại khái hiểu ý của Lam Nhiêu.

– Không có việc khác thì ngươi có thể trở về đi.

Sở Mộ mở miệng nói ra.

Lam Nhiêu thi lễ, mở miệng nói ra:

– Sở vương, nếu như có quyết định thì có thể nói với ta.

Sở Mộ gọi một thánh vệ tới bảo hắn mang theo Lam Nhiêu đến đình viện khách mời, lại cho Lam Nhiêu tùy tiện chọn một nơi ở lại.

Có qua có lại, Sở Mộ cũng lười so đo với người ở Ám Thiên Hải tới, tóm lại nếu bọn họ bảo hộ nơi này vậy lưu lại đi, xem như gia tăng sức chiến đấu cho Vạn Tượng Cảnh một ít.

Sau khi Lam Nhiêu rời khỏi thì Sở Mộ niệm chú ngữ, đem Vũ Sa triệu hoán đến trước mặt mình.

Vừa rồi Lam Nhiêu nói chuyện thì Sở Mộ cũng cởi bỏ cấm chế hồn ước đầu tiên, sau khi triệu hoán nàng ra ngoài thì Sở Mộ cũng trực tiếp hỏi:

– Nàng nói là thật hay không?

– Ân.

Vũ Sa gật gật đầu.

Trải qua hai năm dạy dỗ, vị nữ vương tâm cao khí ngạo này cũng ý thức được bản thân mình trong thời gian ngắn không cách nào đào thoát khỏi tay của Sở Mộ, cho nên nếu so với lúc ban đầu thì nghe lời nhiều, bình thường Sở Mộ hỏi gì sẽ trả lời ngay.

Đương nhiên Sở Mộ biết rõ dùng tính cách của nữ nhân này, tuyệt đối không thể thuận theo tự nhiên như vậy, về phần nàng suy nghĩ cái gì thì tâm lý của Sở Mộ đại khái có nắm chắc.

– Chiến tranh quy mô trăm vạn, Vạn Tượng Cảnh thua không nghi ngờ ah, có phương pháp nào khác hay không?

Sở Mộ nói ra.

– Có, Vân Cảnh có quyền lực thu hồi, độc lập có được quyền lực lựa chọn phương thức chiến đấu, chiến tranh quy mô trăm vạn chỉ là một phương thức, còn có một loại phương thức là người có được lãnh thổ tư nhân phải quyết đấu, phải đánh bại kẻ thống trị trước kia để giành độc lập cho lãnh địa của mình.

Vũ Sa hồi đáp.

– Kẻ thống trị Vạn Tượng Cảnh là ai?

Sở Mộ hỏi.

– Không biết.

Vũ Sa nói ra.

– Không biết?

Vũ Sa thời điểm đảm nhiệm Đế Cơ dường như đã tìm hiểu tình huống của Vân Cảnh thật tốt, ai là kẻ thống trị thì nàng phải hiểu biết rõ ràng mới đúng.

Vũ Sa liếc mắt nhìn Sở Mộ, thấy thằng này dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, hừ lạnh một tiếng nói:

– Loại nhân vật đó ta đi nhớ tên của hắn làm cái gì.

– Vậy thực lực của hắn như thế nào?

Sở Mộ hỏi.

– Không biết.

Vũ Sa tiếp tục mặt không biểu tình trả lời.

– Vậy ngươi trở về đi.

Sở Mộ niệm chú ngữ, muốn ném nàng vào trong không gian hồn sủng.

Nghe được bị ném trở về thì Vũ Sa lập tức gấp lên, trong mắt quật cường mang theo một tia cầu khẩn, một bộ dạng muốn nói lại thôi.

– Tốt, có lời gì cứ nói.

Sở Mộ có lòng từ bi khó có được.

– Cho ta tu luyện ba ngày.

Vũ Sa vội vàng nói ra. Từ khi hồn niệm của Sở Mộ kết hợp với lực lượng của Bạch Ma Quỷ, lực lượng của Vũ Sa cũng kết hợp với hồn niệm của Thiện Ác Hoa Vương.