Chương 1394: Hồn Sủng Hoang Dã Đột Kích (thượng)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

Thân thể Vũ Vân Long có màu lam thẫm, khi trưởng thành hai cánh to lớn có lực, lân giáp bao trùm toàn thân uy vũ khí phách. Nhưng tiểu bảo bảo Vũ Vân Long vô cùng khả ái, hai tròng mắt lấp lánh như bảo thạch, cặp cánh còn chưa đầy đặn, trên đầu nhú ra hai cái sừng nho nhỏ, thân tròn mũm mĩm có thể miểu sát đại đa số nữ tử ái tâm tràn lan ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tiểu bảo bảo Vũ Vân Long khả ái như thế làm cho Sở Mộ nhớ lại thời điểm tiểu Chập Long vừa mới ra đời, quả thực là vừa nhìn đã thích.

“Ô ô ô!”

Tiểu Mạc Tà bỗng nhiên kêu lên một tiếng, từ trên vai Sở Mộ nhảy xuống, chín cái đuôi mềm như nhung lắc lưu qua lại chạy về phía Vũ Vân Long.

“Sở huynh đệ, Hồn sủng của ngươi…”

Trên mặt Hạ Âm lộ vẻ nghi ngờ dò hỏi Sở Mộ.

Khoảng cách này hẳn là cực hạn Vũ Vân Long cho phép tiến cận, nếu như tiến lại quá gần sẽ khiến cho Vũ Vân Long cảnh giác, thậm chí xem như địch nhân cố ý khiêu khích.

Hơn nữa, dưới tình huống có tiểu bảo bảo, Vũ Vân Long kiêng kị nhất là ngoại tộc đến gần.

Sở Mộ vốn cũng muốn ngăn cản, nhưng nghĩ đến tiểu Mạc Tà có kỹ năng chủng tộc đặc thù, cuối cùng vẫn để cho nó đi thử thời vận.

Tiểu Mạc Tà căn bản không sợ Vũ Vân Long khí tức cường thịnh, kỹ năng Sở Liên giúp nó che giấu toàn bộ khí tức, cộng thêm bề ngoài khả ái đánh lừa đại đa số sinh vật cường đại. Mặc nhiên chúng nó sẽ bỏ qua Mạc Tà tồn tại.

Hạ Âm và Lâm Mộng Linh cũng ngừng hô hấp quan sát tình hình. Bọn họ thật sự lo lắng Vũ Vân Long bỗng nhiên giơ móng vuốt lên chụp một cái tát đánh chết tiểu hồ ly đáng yêu kia.

Thế nhưng, loại chuyện này không có phát sinh, Vũ Vân Long vẫn ngáy vang như sấm. Tiểu Mạc Tà gan lớn hơn trời tiếp tục bò lên người Vũ Vân Long, chậm rãi tiếp cận tiểu bảo bảo.

Thấy một màn như vậy, hai người Lâm Mộng Linh và Hạ Âm cũng không biết nên nói gì nữa rồi.

“Sở huynh đệ, tiểu hồ li của ngươi rất có mị lực a…aa!”

Hạ Âm cười cười nói.

Tiểu Mạc Tà tiếp tục trèo lên, chín cái đuôi nhỏ lắc lư nhảy lên trên đầu Vũ Vân Long.

“Ô ô ô!”

Tiểu Mạc Tà kêu gọi tiểu Vũ Vân Long đang núp phía sau cặp sừng khổng lồ.

Tiểu bảo bảo mới sinh không biết sợ hãi là gì, thấy tiểu Mạc Tà nhảy qua ngược lại giống như tìm được bạn chơi, đôi cánh nhỏ không ngừng vỗ lên vô xuống lộ vẻ hưng phấn.

“Ô ô!”

Mạc Tà vươn cái đuôi tới, từ từ đặt một ít đồ ăn ra trước mặt mình.

Vào lúc bình thường tiểu Mạc Tà rất thích ăn vặt, giấu không ít đồ ăn phía dưới đuôi của mình. Những lúc rảnh rỗi, nhàm chán sẽ lấy ra nhấm nháp giết thời gian. Đây là những món ăn do Diệp Khuynh Tư tự tay làm, mùi vị rất tốt. Mạc Tà cũng thông minh, dùng đồ ăn vặt dụ dỗ tiểu bảo bảo Vũ Vân Long.

“Sa sa sa!”

Tiểu bảo bảo thật thà thò một móng vuốt chộp lấy cái bánh đậu đỏ. Sau khi cắn cắn mấy cái, tên tiểu tử này lập tức phát ra thanh âm cao hứng, hít vào sâu một hơi dứt khoát đút luôn cả cái bánh vào trong miệng.

Một miệng toàn là đồ ăn vặt, tiểu bảo bảo Vũ Vân Long vui vẻ nhai nuốt, khuôn mặt khả ái khiến cho người ta yêu thích không dứt.

Lúc này Vũ Vân Long mở mắt ra, nhưng nó chỉ quan sát một lát rồi tiếp tục ngủ.

Mạc Tà biết lúc nãy Vũ Vân Long biểu hiện như thế đã chính thức hoan nghênh và nhận thức mình, cho nên nó quay đầu lại vẫy vẫy móng vuốt về phía Sở Mộ, giống như là tư thế giành được thắng lợi.

Hạ Âm và Lâm Mộng Linh thấy vậy cũng trợn mắt há mồm. Đầu năm nay Hồn sủng biết giả nai cũng không nhiều. Tiểu hồ ly của Sở Mộ quả thực là thần sủng.

Sau khi hai bên câu thông một lúc lâu, Mạc Tà rốt cuộc thuyết phục được tiểu bảo bảo nói cho Vũ Vân Long di chuyển vị trí.

Lâm Mộng Linh và Hạ Âm nãy giờ vẫn luôn lo lắng đề phòng, không ngờ Mạc Tà lại thật sự hoàn thành nhiệm vụ này. Nhưng mà bây giờ lại phát sinh thêm một vấn đề, bọn họ sẽ phải tĩnh tu bên cạnh một đầu Long tộc Hồn sủng hoang dã, trên đời này có mấy người có thể an tâm tĩnh tu?

Ai biết Vũ Vân Long vào lúc nào đó bất chợt xem bọn họ không vừa mắt, thời điểm ba người tĩnh tu bỗng nhiên phun ra một ngụm Long tức tiêu diệt bọn họ. Theo như lý thuyết thì điều này vẫn có thể xảy ra.

Sở Mộ vốn có năng lực giao tiếp với Hồn sủng hoang dã rất tốt, hắn hỏi thăm Mạc Tà rồi trấn an hai người kia không cần lo lắng Vũ Vân Long đột nhiên tức giận. Trong lúc bọn họ tĩnh tu, Mạc Tà sẽ chịu trách nhiệm chơi đùa với Vũ Vân Long, hẳn là không đến nổi tự nhiên chết rớt.

Thời điểm tiểu Chập Long là ấu sủng, Mạc Tà từng đảm nhiệm vai trò bảo mẫu mấy năm trời. Cho nên để cho Mạc Tà làm việc này xem như là xe nhẹ đường quen, không tới một canh giờ sau tiểu bảo bảo Vũ Vân Long đã ngoan ngoãn chạy sau mông Mạc Tà, Mạc Tà chạy đến đâu nó theo đến đó, hai con tiểu sủng chơi đùa vô cùng hưng phấn.

Đầu Vũ Vân Long thật ra cũng không lo lắng nhiều lắm, lâu lâu nó lại mở mắt ra chú ý tình huống tiểu Vũ Vân Long. Vì thế Mạc Tà chỉ dẫn tiểu bảo bảo chạy vòng quanh ba ngọn núi, không có chạy đi quá xa khuất tầm mắt Vũ Vân Long.

“Chúng ta không nên đánh chủ ý lên người tiểu Vũ Vân Long rồi. Vũ Vân Long tựa hồ cũng không bài xích nhân loại, nếu như chúng ta có ý đồ bất chính lợi không bằng hại.”

Sở Mộ nói.

Chủng tộc Vũ Vân Long cấp bậc quá cao, giá trị một con ấu sủng vượt xa phần lớn Tiên vật. Trên thực tế, hai người Lâm Mộng Linh và Hạ Âm thấy cục cưng Vũ Vân Long lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt mình cũng phải động tâm.

Thế nhưng, hai người suy nghĩ đến thực lực Vũ Vân Long cường đại ngoài sức tưởng tượng, cuối cùng đành phải thở dài bỏ qua ý định. Ít nhất bọn họ có thể tu luyện bên trong trận đồ là tốt lắm rồi.

Trải qua một thời gian ngắn tiếp xúc, ba người phát hiện Vũ Vân Long quả thật không có địch ý. Sau đó bọn họ không để ý tới sinh vật cường đại này nữa, chia ra đi tới ba góc trận đồ bắt đầu tu luyện.

“Ngươi biết chú ngữ mở trận đồ không?”

Hạ Âm bỗng nhiên quay sang hỏi Lâm Mộng Linh.

Lâm Mộng Linh lắc đầu, ánh mắt chuyển hướng sang Sở Mộ:

“Chú ngữ mở trận đồ chỉ có một mình Du thánh nữ biết, hẳn là nàng đã đưa cho ngươi?”

Sở Mộ gật đầu, đi tới chính giữa mắt trận chậm rãi niệm chú ngữ.

Chú ngữ niệm lên, một quầng sáng kỳ ảo từ chính giữa tam giác chảy xuôi ra khắp trận đồ, cả khu vực lập tức sáng bừng lên chói mắt.

Sau đó ba đỉnh núi cũng bắn ra tia sáng phối hợp lẫn nhau tạo thành một cái Tam Mang tinh trận khổng lồ.

Tam Mang tinh trận bắt đầu vận chuyển, khí lưu chung quanh đột nhiên xoay vòng theo quỹ tích tia sáng, ba người đứng nơi đó cũng có cảm giác cả người thoải mái không nói nên lời.

Sau khi không khí bị hấp thu sạch sẽ, khí lưu từ bốn phương tám hướng tràn tới mãnh liệt. Luồng khí lưu này hàm chứa năng lượng khổng lồ dần dần dung hợp hóa thành tiên khí.

Tiên khí dày đặc rót vào trong Tam Mang tinh trận làm cho ba người run lên một cái. Bọn họ biết đây là nguồn năng lượng quý giá, vội vàng ngồi vào chỗ của mình tiến vào trạng thái tĩnh tu, lấy tốc độ nhanh nhất thu nạp tiên khí.

Tiên khí có tác dụng kích thích và tăng cường lực lượng thế giới linh hồn, chỉ cần không ngừng tích lũy sẽ biến thành vô số lưỡi đao sắc bén xông phá cảnh giới chín niệm Hồn Tể.

Mà nguồn lực thúc đẩy này cần phải có quá trình tích lũy, ba người Sở Mộ, Hạ Âm, Lâm Mộng Linh biết tiên khí trân quý. Người nào người nấy chuyên tâm tu luyện, không hề để ý tình huống bên ngoài nữa.

Trong lúc trận đồ tu luyện mở ra, Vũ Vân Long bỗng nhiên dừng tiếng ngáy, hai tròng mắt to lớn lộ vẻ ngạc nhiên nhìn thoáng qua ba nhân loại đang tĩnh tu.

Vũ Vân Long tự nhiên cảm giác được tiên khí đang vọt tới cuồn cuộn, chẳng qua tiên khí không có bao nhiêu ảnh hưởng đối với nó. Nhưng đây là nguồn năng lượng hữu ích giúp cho tiểu Vũ Vân Long mau chóng trưởng thành.