Chương 1016: Đánh Lén Tuyền Thành. (P2)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

– Đã từng quyết đấu qua với Sở Phương Trần rồi? Thực sao?

Trầm Côn và vài sĩ quan phụ tá kinh ngạc nói ra.

Hiện tại người nào trong Tam đại cung điện không ai không biết tên của Sở Phương Trần, cuộc chiến Tuyết thành và Linh thành đã làm thanh danh của hắn lan xa, sau đó chiến đấu với Mạch Lăng và cuộc quyết đấu cách đây không lâu làm cho toàn bộ lĩnh vực nhân loại sôi trào, làm cho Tam đại cung điện sớm đem nhân vật truyền kỳ Sở Phương Trần tuyên truyền ra ngoài, trở thành người thực lực mạnh nhất của Tam đại cung điện, dùng hắn làm linh hồn của người Tam đại cung điện còn không đủ!

Người có thể quyết đấu với Sở Phương Trần cũng hơn người, tuy là quá khứ nhưng nếu thực lực người này không kém, vậy cũng tuyệt đối có khả năng xưng bá trong cấp Đế Hoàng, có người như vậy thì Hồn Minh muốn phá thành quả thật là ý nghĩ hảo huyền.

– Phò mã gia còn còn trẻ như vậy, Nguyệt chất nữ, ngươi đừng có lửa gạt lão nhân ta đấy!

Trầm Côn vẫn còn có chút không quá tin tưởng.

– Là thật!

Chất nữ Trầm Côn chăm chú nói ra.

– Hắn là hi vọng cuộc chiến này đấy.

Trầm Côn nói ra.

Lúc đang nói chuyện bỗng nhiên sĩ quan phụ tá chỉ vào bầu trời, vẻ mặt đề phòng nói ra:

– Trưởng lão, có hai hồn sủng không rõ tiếp cận nơi này.

Trầm Côn biến sắc, nói:

– Không xong, bị phát hiện!

Trầm Côn ngẩng đầu nhìn qua hai sinh vật cường đại đang tiếp cận nơi này!!

– Đỉnh phong… Cấp Đế Hoàng đỉnh phong!

– Là hai cấp Đế Hoàng đỉnh phong!

Trầm Côn cùng mấy sĩ quan phụ tá đều ngây người, tuy chi đội ngũ của bọn họ là tinh nhuệ, nhưng mà bị hai sanh vật cấp Đế Hoàng đỉnh phong này phát hiện thì phải lâm vào ác chiến, trọng yếu nhất là hành tung của bọn họ sẽ bại lộ trước mắt của địch nhân.

– Trưởng lão, trong đó có một là Mính Tiên Điểu của Hồn Điện!

Một gường đang quan sát vội vàng nói với trưởng lão.

Trầm Côn cũng trông thấy Mính Tiên Điểu hạ xuống, trong nội tâm thoáng an ổn một ít, nhưng hắn cũng không buông lỏng cảnh giác.

– Mọi người không nên hoảng hốt, chúng ta tới giúp các ngươi.

Mục Thanh Y nhìn qua chi quân đoàn ba ngàn người này đang đề phòng, vội vàng lên tiếng nói ra.

Nói miệng không bằng chứng, người Tam đại cung điện khẳng định không có khả năng dễ dàng tin tưởng người lạ mặt, lập tức Sở Mộ từ trong không gian giới lấy ra một thập cấp phó lệnh ném cho thủ lĩnh đội ngũ.

Trầm Côn lập tức tựu tiếp được phó lệnh, phát hiện thập cấp phó lệnh không thể giả mạo, trong nội tâm cũng an tâm rất nhiều.

Sau đó hai sinh vật cường đại hạ xuống trước chi đội ngũ, các tướng sĩ cả kinh!

Người khống chế cấp Đế Hoàng đỉnh phong chính là hai nữ tử dáng người thướt tha, một vị thanh nhã, một vị cao quý, thật sự vô cùng kinh diễm.

– Các ngươi là…

Trầm Côn nhìn qua hai nữ một nam này, trầm tư suy nghĩ nhưng không nghĩ ra Tam đại cung điện khi nào xuất hiện nhân vật như vậy.

Ngược lại con mắt chất nữ bên người Trầm Côn nhìn chằm chằm vào Diệp Khuynh Tư đang che mặt bằng khăn tím, sau một lát mới bừng tỉnh đại ngộ nói:

– Ngươi… Ngươi là Diệp…

Diệp Khuynh Tư phản ứng rất nhanh, trước tiên đánh gãy lời của nàng, nói:

– Trầm Nguyệt, sao ngươi lại ở đây!

Thời điểm nói ra câu này Diệp Khuynh Tư trước tiên dùng tinh thần chi âm nói cho Trầm Nguyệt không nên nói ra thân phận của nàng.

Trầm Nguyệt cũng không ngu ngốc, không có nói ra tên của Diệp Khuynh Tư, mà là nói cho Trầm Côn ba người này tuyệt đối đáng tin cậy, không cần đề phòng bọn họ.

Bỏ đi nghi kỵ của Trầm Côn thì Trầm Nguyệt thoáng dò xét Sở Mộ cùng Mục Thanh Y.

Sở Mộ đã dịch dung, Trầm Nguyệt tự nhiên nhận không ra, nhưng trong nội tâm âm thầm kỳ quái, tại sao Diệp Khuynh Tư có thể đi cùng một nam tử xa lạ.

Một nữ tử khác toàn thân tràn ngập cao quý Trầm Nguyệt cũng không biết, trong nội tâm âm thầm kinh ngạc nữ tử cao quý thoát tục này là ai.

Trầm Nguyệt đang đánh giá hai người thì Sở Mộ cũng nhận ra nàng, đây chính là muội muội Trầm Nguyệt của Trầm Mặc.

Sau khi tách ra ở Linh thành thì Trầm Nguyệt vẫn đi theo Diệp Hoàn Sinh lưu lạc chân trời xa xăm, phu xướng phụ tùy, thật khoog ngờ gặp được nàng ở nơi này.

Chuyện này làm cho Sở Mộ càng thêm buồn bực, trước đó không lâu còn nói thế nào không thể gặp được người quen, không ngờ bây giờ gặp phải.

– Ca của ta đâu?

Diệp Khuynh Tư mở miệng hỏi, nếu Trầm Nguyệt ở chỗ thì Diệp Hoàn Sinh chắc chắn không thể ở cách quá xa.

– Hắn đang ở thành Ngũ Phương, bây giờ đang trợ giúp thủ thành.

Trầm Nguyệt nói ra.

Diệp Khuynh Tư gật gật đầu, nàng đối với Diệp Hoàn Sinh coi như yên tâm, hắn rất sớm đã đạt tới cấp Đế Hoàng cao đẳng, dùng tốc độ tu luyện của hắn không có lý do gì không đạt tới Đế Hoàng đỉnh phong, trừ phi thằng này suốt ngày lêu lỏng với Trầm Nguyệt.

– Thì ra ba vị là bằng hữu của Diệp Hoàn Sinh, mấy vị cũng tới giúp Tam đại cung điện một tay? Nếu như co được mấy vị cao nhân tương trợ thì ta vô cùng cảm kích.

Trầm Côn tự nhiên là hiểu được tầng ý nghĩa này, vội vàng khách khí nói ra.

Người khác vừa xuất hiện hai Đế Hoàng đỉnh phong, ai nấy đều thấy được ba người này không bình thường, Trầm Côn có thể không khách khí sao?

Sở Mộ đang lo làm sao biên thân phận của mình, nếu như Trầm Côn đã giúp bọn họ an bài thì vậy thuận thế tiếp là được.

– Chúng ta vừa vặn sắp đi tơi Tuyền thành lấy đồ, thuận tiện giúp các ngươi chiếm thành thị này.

Sở Mộ nói ra.

Vài tên sĩ quan phụ tá cùng hơn mười người đội trưởng nghe Sở Mộ nói lời này thì sắc mặt cứng đờ.

– Nghe người khác nói cái gì kìa, thuận tiện giúp các ngươi chiếm thành thị, là thuận tiện…

Sĩ quan phụ tá nhỏ giọng nói thầm.

– Ta có hai hồn sủng Đế Hoàng đỉnh phong, ta cũng dám nói như vậy!

Một sĩ quan phụ tá trẻ tuổi nói ra.

– Vấn đề là ngươi có sao? Xem hai mỹ nữ bên người của người ta kìa, ta dám nói dưới khăn che mặt của các nàng là khuôn mặt kinh diễm không gì sánh được!

Một sĩ quan phụ tá khác nói ra.

– Ách… Không có, đời này khó có khả năng!

Sĩ quan trẻ tuổi cười khổ nói ra.

Nói đùa gì vậy, người ở nơi này tuyệt đại đa số không có hồn sủng cấp Đế Hoàng, càng đừng đề cập tới cấp Đế Hoàng đỉnh phong.

– Thật sự là kỳ quái, vị mưu sĩ kia đưa cho ta một tấm bản đồ, bảo ta thử đi dò xét, còn nói địa hình hơi phức tạp, tại sao có cảm giác dễ tìm được thế này.

Trầm Côn lầm bầm lầu bầu lấy.

Chi đội ngũ tập kích đi ở phía trước, hơn ba nghìn người dựa theo trình tự mạch nước ngầm đi thẳng, đến dưới hồ Thiên Nhiên.

Hồ Thiên Nhiên đại khái tọa lạc ở phía nam tòa thành, trên thực tế ở cách chỗ ở cũ của Mục Thanh Y cũng không xa lắm.

Sở dĩ có thể thuận lợi tìm được như vậy tự nhiên là bởi vì Mục Thanh Y phi thường quen thuộc mạch nước ngầm này, do nàng chỉ đường thì chúng tướng sĩ thậm chí ít đi rất nhiều đường quanh co, trực tiếp tiếp cận hồ Thiên Nhiên.

– Trước phái một ít yêu linh đi xem có thủ vệ hay không.

Trầm Côn nhìn sĩ quan phụ tá nói ra.

Trong đó một gã sĩ quan phụ tá lập tức mang theo hồn sủng yêu linh kiểu tra vị trí ven sườn đồi của hồ nước, sưu tầm trong rừng rậm xem có mai phục hay không.