Chương 1489: Gặp Mỹ Nhân Ngư (Hạ)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

“Ca ca, tại sao mặt biển phía trước có màu đỏ vậy? Thật là kỳ lạ a…aa…aaa!”

Trữ Mạn Nhi bỗng nhiên hỏi một câu.

Ánh mắt Sở Mộ tập trung nhìn tới liền thấy đại dương phía trước xuất hiện một mảng đỏ bừng, thậm chí khu vực màu đỏ vẫn đang lan tràn ra bốn phía.

Sở Mộ hít vào một hơi thật sâu, lập tức nhận ra trong gió biển xen lẫn mùi máu tươi nồng đậm.

“Không phải là biển đỏ, mà là máu tươi nhuộm đỏ.”

Sở Mộ trầm giọng nói.

“Hả?”

Trữ Mạn Nhi trợn mắt kinh ngạc, một mảng hải dương rộng lớn đều là màu đỏ tạo thành hiệu quả xung kích thị giác rất lớn. Điều này làm cho nàng không kịp phản ứng, nhất thời cả người cứng đờ như hóa đá.

Máu nhuộm đỏ cả hải dương?

Khi Thôn Thiên Bằng bay tới gần hơn, mặt biển phía dưới Sở Mộ và Trữ Mạn Nhi đã biến thành màu đỏ thẫm nhìn thấy mà giật mình kinh sợ.

Đã có máu, nhất định là có thi thể.

Ở trong hải dương trôi nổi vô số thi thể và chi cụt, ruột gan nội tạng nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Từ lúc ban đầu chỉ là một, hai cỗ thi thể, dần dần xuất hiện hàng trăm, hàng ngàn cái. Chúng nó phân ra đủ loại chủng tộc, nào là quái vật biển, hải thú, hải yêu trôi nổi dày đặc trên đại dương. Vào lúc này, Trữ Mạn Nhi đã nhắm hai mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng kinh khủng này.

Sở Mộ vẫn luôn tập trung tinh thần nhìn xuống đại dương, muốn biết ở trong hải dương rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Đáng tiếc là hắn không phát hiện bất kỳ sinh vật nào còn sống.

Thôn Thiên Bằng tiếp tục bay về phía trước, màu sắc hải dương mới từ từ trở lại như cũ.

Nhưng mà mặt biển còn chưa có khôi phục hoàn toàn thì phía trước lại xuất hiện một mảng đỏ thẫm khác.

Lần này số lượng thi thể còn nhiều hơn nữa, đỉnh đầu, tứ chi, nội tạng, xương cốt tan nát rải khắp mặt biển.

Sau khi quan sát một hồi, Sở Mộ nhận thấy chúng nó chết không lâu. Hẳn là chiến đấu chỉ mới kết thúc trong ngày mà thôi.

Đại dương biến chiến trường tanh máu.

Sở Mộ vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ chiến tranh giữa các đại tộc Đông Hải và Hạo Kiếp hải yêu đã bắt đầu rồi?

Hiện tại hắn đang bay ở trên không, phạm vi nhìn có thể bao quát khu vực đại dương rộng lớn. Thế mà cả khu vực hàng ngàn dặm, mặc kệ sâu cạn đều có xác chết trôi nổi đông chi chít, thậm chí còn dày đặc hơn cả đàn kiến.

Quan trọng nhất là không phải thi thể nào cũng nổi lên mặt nước, ai có dám cam đoan phía dưới đại dương đang tồn tại bao nhiêu thi thể, hài cốt sinh vật?

Đây rõ ràng là một bãi chiến trường, mức độ thảm thiết vượt xa nhân loại chiến tranh. Điều này thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn.

“Ca ca, đây là chuyện gì?”

Trữ Mạn Nhi bắt đầu sợ hãi, bởi vì hình ảnh này làm cho nàng nhớ tới sự kiện Tịch Tĩnh Lâm.

Sở Mộ lắc đầu không nói, tận lực bình phục nội tâm đang xao động.

Nếu hắn không xuất hiện đúng lúc tại nơi này, làm sao biết được ở đây đã phát sinh một tràng đại chiến thảm liệt như vậy?

Thôn Thiên Bằng tiếp tục bay về phía trước, màu sắc đại dương dần dần khôi phục. Trữ Mạn Nhi đã sợ hết hồn hết vía, trong mấy ngày kế tiếp luôn lộ vẻ hoang mang, không còn tâm tư chơi đùa như trước.

Mặt biển tương đối yên tĩnh, rốt cuộc Thôn Thiên Bằng kêu lên một tiếng, nói cho Sở Mộ biết đã đến địa phương Đông Hải giao vương sống.

Sở Mộ dõi mắt nhìn xuống liền thấy một hòn đảo san hô nho nhỏ nằm ở giữa đại dương.

Hòn đảo san hô này giống như được xây dựng bằng bảo thạch, từ ngoài nhìn vào sẽ thấy đủ loại ánh sáng lập lòe vô cùng mỹ lệ.

Chung quanh đảo san hô có rất nhiều sinh vật, Sở Mộ thấy được một con quái vật biển có mai rùa khổng lồ đang bơi ở gần đảo, quay đầu nhìn sang hướng khác lại thấy được một đàn Phi Vân Mẫu (sứa) đang lơ lửng, phập phồng ở giữa không trung. Đặc biệt là hắn còn thấy một nhóm mỹ nhân ngư đang nằm trên bãi cát, cất tiếng ca như tiếng đàn trời vọng lại.

Thời điểm Thôn Thiên Bằng bay ngang qua, Sở Mộ mới phát hiện trên lưng mỗi con Phi Vân Mẫu đều có Hải yêu vệ binh.

Hình dáng Hải yêu giống như tắc kè, nhưng lại có vây và đuôi cá, bàn tay có móng vuốt sắc bén, trên đầu có sừng nhọn chứng tỏ chúng nó là sinh vật cực kỳ hung hãn.

Đám Hải Tích Yêu này có nhiệm vụ tương tự thủ vệ điều tra của nhân loại, con nào con nấy mặt mày nghiêm túc, lãnh khốc vô tình. Sở Mộ không hề nghi ngờ, một khi có kẻ xa lạ xâm nhập sẽ trực tiếp giết trước nói sau.

Có lẽ Thôn Thiên Bằng là quen biết đám Hải Tích Yêu này, khi chúng nó thấy Thôn Thiên Bằng bay tới không có ngăn trở, mà chậm rãi tránh ra nhường đường vào đảo.

Thôn Thiên Bằng bay tới hòn đảo san hô, phía trên đảo cũng có rất nhiều Hải yêu chia thành từng nhóm đứng canh gác ở chung quanh.

Thôn Thiên Bằng thả Sở Mộ và Trữ Mạn Nhi xuống đảo, nói cho bọn họ biết sẽ có thành viên Hải tộc dẫn bọn họ đến chỗ Giao Nhân vương.

“Lạch cạch lạch cạch lạch cạch!”

Từ chỗ nước cạn xuất hiện một thân ảnh thon thả từ từ trồi lên.

Sở Mộ quay đầu lại lập tức phát hiện có một nữ tử đang bơi tới chỗ mình.

Thân thể nàng ưu nhã, tinh tế, vòng eo khêu gợi nhẹ nhàng di chuyển bơi đến trước mặt Sở Mộ và Trữ Mạn Nhi.

Dòng nước chậm rãi tách ra để lộ một khuôn mặt xinh đẹp, kèm theo đó là nụ cười quyến rũ đến mê hoặc.

Dĩ nhiên, điểm mê hoặc nhất chính là thân thể của nàng, từ bả vai trở xuống hoàn toàn trần truồng, lúc nãy quá trình nàng bơi tới đã bày ra vô cùng hoàn mỹ trong mắt Sở Mộ. Cũng vì chuyện này, thiếu chút nữa hù dọa hắn nhảy dựng lên.

“Ngư nhân tỷ tỷ, tại sao ngươi không mặc quần áo a…aa?”

Gương mặt Trữ Mạn Nhi gương ửng hồng, bỉu môi khó xử.

“Ngươi… các ngươi… là … nhân loại?”

Mỹ nhân ngư dùng giọng nói cứng ngắc nói tiếng nhân loại.

“Đúng thế!”

Trữ Mạn Nhi gật đầu xác nhận. Sau đó nhìn sang Sở Mộ ở bên cạnh, ngón tay út hung hăng bấm hắn một cái, giả vờ tức giận:

“Ca ca xấu, không được nhìn ngực người ta.”

Sở Mộ mỉm cười lúng túng, thì ra truyền thuyết Mỹ nhân ngư là sự thật. Hiện tại xem như hắn đã tận mắt nhìn thấy một Giao nhân chân chính, xem ra đám thuỷ thủ không có nói dối. Những hình ảnh thường xuất hiện lúc trời giông bão, sương mù dày đặc, dùng tiếng hát mê hoặc nhân loại đúng là mỹ nhân ngư, chẳng qua là các nàng không muốn tiếp xúc với nhân loại mà thôi.

“Tại sao ngươi biết nói tiếng nhân loại?”

Sở Mộ nghi ngờ hỏi.

Giao nhân cuối cùng vẫn là giao nhân, bọn họ khác với nhân loại về bản chất. Ít nhất Mỹ nhân ngư ở trước mắt hắn có nửa người trên là nữ tử, nửa người dưới lại là thân cá. Đây là điểm khác biệt giữa hai chủng tộc.

“Ta… ta không biết… trước kia ta không biết, nhưng nghe các ngươi nói, ta cảm giác mình có thể nói được.”

Mỹ nhân ngư ngập ngừng nói.

“Thiếu chủ, Giao Nhân tộc trời sinh có năng lực ngôn ngữ và bắt chước rất tốt. Các nàng có thể bắt chước nhân loại phát âm, sau đó dùng ngôn ngữ của mình biểu đạt ra ngoài. Hơn nữa, thiếu chủ bây giờ đang nghe thấy không phải là tiếng nói nhân loại, mà nàng sử dụng kỹ năng ma âm chuyển thành âm điệu phù hợp để các ngươi có thể nghe hiểu.”

Ly lão nhi lập tức giải thích.

Lúc trước tại Yêu Trủng, Ly lão nhi giữ vững im lặng không nói một câu. Thế mà vừa rời khỏi Yêu Trủng đã nhảy ra ngoài ‘phơi nắng’, không biết lão già này đã làm chuyện gì sai lầm ở Yêu Trủng đến nổi không có mặt mũi gặp người.

“Thôn Thiên Bằng đã truyền đạt ý định với ta, các ngươi muốn gặp vương của chúng ta?”

Mỹ nhân ngư hỏi.

“Ừ, mong ngươi dẫn đường!”

Sở Mộ gật đầu nói.

“Các ngươi biết bơi không?”

Mỹ nhân ngư hỏi.

“Vương của các ngươi không ở trên đảo sao?”

Sở Mộ lấy làm kỳ quái, hỏi ngược lại một câu.

“Hòn đảo này chỉ là cửa thành, tòa thành của chúng ta ở dưới nước.”

Mỹ nhân ngư cười nói.

“Vậy ngươi dẫn đường, chúng ta đi theo!”

Sở Mộ nói.

Mỹ nhân ngư gật đầu, thân thể thon thả chui vào trong nước, Sở Mộ chỉ thấy một thân ảnh mơ hồ bơi xuyên qua đám san hô rậm rạp.

Sở Mộ lập tức kéo Trữ Mạn Nhi nhảy xuống nước.

Nói thật ra, Sở Mộ đúng là không biết bơi lặn. Hắn trực tiếp bổ đôi dòng nước, sau đó dùng lực hai chân di động trong nước.

Trữ Mạn Nhi không thích phương thức dã man kiểu này, nhanh chóng giãy ra khỏi cánh tay Sở Mộ. Sau đó nàng chìm vào trong nước, chậm rãi bơi theo phía sau Mỹ nhân ngư.

“Ca ca, vịt lên cạn, vịt lên cạn là ca ca!”

Trữ Mạn Nhi vừa bơi đi vừa dùng tinh thần âm cười nhạo Sở Mộ.

Nàng nói sao cũng mặc kệ, hoàn toàn không có tác dụng đối với Sở Mộ. Bởi vì hắn không thích tiếp xúc với nước, nhưng quá trình Trữ Mạn Nhi nhẹ nhàng di động, hắn vô tình thấy y phục mỏng manh trên người nàng thấm nước để lộ ra thân thể trắng nõn.

Không thể không thừa nhận, hắn luôn gọi nàng là tiểu nha đầu đúng là sai lầm triệt để. Bởi vì nha đầu này đã trưởng thành rồi, vòng eo mềm dẻo như rắn nước, vòng ngực ngạo nghễ ưỡn lên, cặp mông đẹp bóng loáng làm cho hắn khô khốc cổ họng. Dù cho hắn đang ở trong nước.

Hình ảnh ở trước mắt còn mê hoặc hơn cả Mỹ nhân ngư, Sở Mộ không biết tiểu nha đầu này cố ý trêu chọc mình, hay là còn chưa ý thức được cảnh xuân thoáng hiện. Tóm lại, dù sao đi nữa hắn cũng không thể nói gì, cứ im lặng thưởng thức là tốt rồi.

“Ca ca, ngươi bơi nhanh lên một chút.”

Trữ Mạn Nhi bơi qua bơi lại vòng quanh hắn, tựa như đã tìm được biện pháp khi dễ hắn. Nụ cười trên môi từ đầu đến cuối chưa bao giờ tắt.

“Ừ, ừ!”

Sở Mộ cố gắng dời tầm mắt sang chỗ khác, trong lòng mặc niệm ta đây không nhìn thấy cái gì, cái gì cũng không nhìn thấy.

“Dưới nước rất vui nha! Có rất nhiều cá nhỏ nè, ha ha!”

Trữ Mạn Nhi bơi ra xa, chốc lát sau đã có một đàn cá đủ màu sắc vây quanh nàng.

Hiển nhiên là những sinh vật dưới nước cũng rất thích tiểu nha đầu khả ái này.