Chương 1133: Linh Hồn Khôi Lỗi, Ma Linh. (P1)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

– Kẻ thống trị nơi này có học Mục, lại nói chúng ta cùng nhau đi tới đó thôi, họ Mục hình như có số lượng không ít, Mục nữ thần ngươi có thể tìm được bổn gia nha.

Diệp Hoàn Sinh nhìn qua bia giới thiệu người thống trọ tòa thành, sau đó quay đầu nhìn qua Mục Thanh Y nói ra.

Mục Thanh Y cũng không rõ lắm thân thế của mình là như thế nào, đi tới Vân Cảnh thì thấy có không ít người họ Mục, kể cả những Địa Cảnh đi qua trước kia, trên tấm bia thống trị thì có không ít thành viên là họ Mục.

Cảnh thành của Vân Cảnh là một nơi đặc thù, trên đường phố chính của Cảnh thành nơi đây đều có tấm bia khắc tên của những kẻ thống trị, tấm bia này khí phách hiên ngang, trên tấm bia viết rõ tên và địa vị của những thành viên thống trị.

Mục Thanh Y vô ý thức nhìn qua tấm bia thống trị, xác thực kẻ thống trị Vọng thành này là học Mục, nàng đưa mắt nhìn quét thì phát hiện có một cái tên quen thuộc.

– Như thế nào?

Diệp Khuynh Tư đi tới bên người của nàng, thấy thần sắc của Mục Thanh Y có biến hóa, mở miệng dò hỏi.

– Cái tên trên này giống tên của tam gia gia.

Mục Thanh Y chỉ vị tên của phó thành chủ nói ra.

Diệp Khuynh Tư thuận thế ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện chức vị phó thành chủ có ghi cái tên Mục Nguyễn Ân. Mọi người đương nhiên cũng không biết Mục Nguyễn Ân là người nào, thần sắc nghi hoặc nhìn qua Mục Thanh Y.

Chẳng lẽ nơi này thật sự là lãnh thổ của Mục thị?

– Đi phủ thành chủ hỏi một chút a.

Sở Mộ mở miệng nói ra.

Mục Thanh Y có do dự, kỳ thật Mục Thanh Y không gặp qua vị tam gia gia này bao nhiêu lần cả, muốn từ tướng mạo phân biệt ra rất khó khăn.

Nhưng vì tìm được tin tức các vị thân nhân của mình thì nên đi hỏi thăm ở phủ thành chủ mới được.

Năm người đi theo đường lớn tới vị trí phủ thành chủ, càng đi vào sâu trong thành thì người có đồng tử màu xanh và màu lam nhạt cũng nhiều hơn, nhưng đại bộ phận vẫn là màu đen nhạt và màu nâu nhạt.

Đi tới phủ thành chủ, thị vệ thủ ở trước cửa chính ngăn năm người lại.

– Người đến là ai. Có lệnh bài không?

Thị vệ trung niên nghiêm túc nói ra.

– Tại hạ Mục Thanh Y từ dị địa tới đây, ta có thể là cháu gái của phó thành chủ Mục Nguyễn Ân cháu gái, phiền toái thông báo.

Mục Thanh Y ngắn gọn nói một câu.

Thị vệ dò xét Mục Thanh Y một phen, thủ vệ nơi này luôn hiểu được cách nhìn người, cô gái ở trước mặt cho người ta cảm giác cao quý thoát tục, loại khí chất này rất khó ngụy trang.

Nhưng mà phó thành chủ là thân phận gì. Không phải người nào gặp cũng đi thông báo. Nếu như vậy phó thành chủ nghe thông báo cũng bực bội muốn chết.

– Ngươi đi thông báo cho quan gia trước đi.

Thị vệ trưởng nhìn tiểu thị vệ bên cạnh nói ra.

Nghe thấy thị vệ trưởng sai sử, Mục Thanh Y có chút bất mãn, bản thân nàng không thể xác định được phó thành chủ này có phải là thân thuộc của nàng hay không. Vì vậy nhíu mày nói:

– Trực tiếp thông báo phó thành chủ, đừng lãng phí thời gian của ta.

Thị vệ trưởng sững sờ, liếc mắt nhìn qua Mục Thanh Y không giận tự uy.

– Thông báo Mục thành chủ.

Thị vệ trưởng cuối cùng vẫn đổi giọng.

Tên tiểu thị vệ nhìn qua Mục Thanh Y. Cuối cùng vẫn vào trong thông báo.

Đại sảnh thành chủ.

Ngồi ở vị trí thành chủ là Lý Tự Nhiễm, bên cạnh cũng chính là phó thành chủ Mục Nguyễn Ân.

– Ta không muốn nhiều lời, tóm lại ta sẽ không phái người đi, thuộc hạ của ta bị người phái tới Lạc Ứng Giác, đi tới nơi đó bao nhiêu người sẽ chết bấy nhiêu người, chính ngươi tính tính toán toán đi, có bao nhiêu tướng lĩnh sống được ở nơi đó hơn hai mươi năm?

Mục Nguyễn Ân phi thường bất mãn nói ra.

Lý Tự Nhiễm tươi cười ôn hòa, mở miệng nói ra:

– Chuyện Lạc Ứng Giác chúng ta trước tiên không đề cập tới, lần này Ma Linh đã xuất hiện trong lãnh thổ của chúng ta. Chúng ta không cần phải chắp tay nhường đúng không?

– Tóm lại ta sẽ không phái người, thuộc hạ của ta không còn bao nhiêu người cả.

Mục Nguyễn Ân hừ lạnh nói.

Lý Tự Nhiễm vẫn bộ dáng tươi cười đó, đối với tính tình bướng bỉnh của phó thành chủ, thân là thành chủ nên Lý Tự Nhiễm cũng không có chút biện pháp.

Hết lần này tới lần khác thuộc hạ của Lý Tự Nhiễm lại không có cao thủ thích hợp bắt Ma Linh.

Ma Linh thứ này chỉ có thể ngộ không thể cầu, bọn họ cũng được người ta xác nhận tin tức, không còn sớm ra tay sẽ bị người khác bắt lấy.

Hai vị thành chủ đều không nói lời nào. Lý Tự Nhiễm không thú vị nhìn qua ngoài cửa, phát hiện một danh thị vệ không biết từ đâu vào thông báo.

– Chuyện gì, nói đi.

Lý Tự Nhiễm nói ra

– Đại nhân, ngoài cửa có một nữ nhân tự xưng là cháu gái của Mục thành chủ.

Thị vệ đứng ở bên ngoài đại sảnh thông báo.

– Cháu gái, Mục lão đệ. Ngươi nhiều ra một cháu gái?

Lý Tự Nhiễm dùng việc này giảm bớt hào khí.

– Ta nào biết được. Tam đệ của ta có cùng một tính tình với phụ thân của ta a, chưa bao giờ biết an thân ở đâu, lưu tình khắp nơi, sau đó còn muốn chúng ta an bài những nữ nhân sanh con nơi sơn dã kia, những hài tử này chúng ta cũng thu nhận, nhưng hết lần này tới lần khác đều có huyết thống hỗn tạp, thiên phú thấp, hết ăn lại nằm không nói lại gây ra không ít chuyện thị phi cho ta, hừ, lão gia tử ta hôm nay không có tâm tình, đuổi.

Mục Nguyễn Ân không kiên nhẫn khoát khoát tay nói.

Hiện tại tâm tình của Mục Nguyễn Ân đúng là không tốt, đứng dậy đi ra trước cửa, chẳng muốn ở lại chờ chỗ này.

Thành chủ Lý Tự Nhiễm cười khổ, không biết vì cái gì trong cảm giác của hắn thì trước mặt Mục Nguyễn Ân hắn không có được cái giá đỡ thành chủ, ngược lại chính mình mới là phó thành chủ.

– Tính toán, ta tiếp vậy, tốt xấu gì cũng là người trong nhà.

Lý Tự Nhiễm đưa mắt nhìn thủ vệ, mở miệng nói:

– Gọi bọn họ vào đây.

Hiện tại Lý Tự Nhiễm cũng không có việc gì khác, bình thường hắn cugnx không có khả năng đi thu thập chuyện này cho Mục Nguyễn Ân.

Sau khi thực lực và địa vị như hắn, sẽ có những chuyện khó hiểu xảy ra bên cạnh, không có người nào không đau đầu, giống như Mục Nguyễn Ân nói, loại quan hệ họ hàng đi tới nhận thân nếu không nhận thì bị nói là bất nghĩa, nhận lấy thì vướng víu, tâm tình bực bội thì hận không thể quét toàn bộ đi.

Lý Tự Nhiễm uống trà, còn đang suy nghĩ tới chuyện Ma Linh, suy nghĩ một chút thì thị vệ đã dẫn người đi vào, hắn cũng quên chuyện không có ý nghĩa này.

Mà Mục Thanh Y đi vào đại sảnh thành chủ thì đại khái dò xét thành chủ đang ngồi ở chỗ cao kia, có chút nhíu mày.

Thời điểm rất sớm Mục Thanh Y đã từng trông thấy tam gia gia của mình, trong nội tâm cũng có một ít ấn tượng, hết lần này tới lần khác người ngồi trên cao không có hình tượng như suy nghĩ của mình.

Gặp đối phương cũng là một bộ không yên lòng bộ dáng, Mục Thanh Y cũng không lãng phí thời gian, khách khí nói một câu:

– Thật có lỗi, nhận lầm người.

Nói xong Mục Thanh Y liền xoay người rời đi, thật sự khiến người khác không hiểu ra làm sao.