Chương 1156: Thiên Tiên Băng Tró Ấn Yêu Hồ. (P1)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

Một nam tử trung niên từ trong sảnh đi ra ngoài, hắn một mình chạy ra đón.

Nam tử trung niên này dáng người đậm nhưng mà hắn chải chuốt rất sạch sẽ, xem như một lão nam nhân có mị lực.

– Ân? Mấy vị này là?

Tiêu Lăng nhìn qua Sở Mộ, Diệp Hoàn Sinh cùng Triêu thái tử thì trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Liêu Ngữ tiểu tử kia thì Tiêu Lăng đã thuộc như cháo, cho nên trực tiếp bỏ qua hắn, làm cho hắn kỳ quái là tại sao Bạch Ngữ ở chỗ này không quên biết ai, tại sao đi ra ngoài thì mang theo mấy người trẻ tuổi trở về.

– Đi vào nói sau.

Bạch Ngữ nói ra.

Tiêu Lăng gật gật đầu, dẫn mọi người đi qua phòng trước vào đại sảnh.

– Liêu Ngữ, ngươi tự đi chơi cho người lớn nói chuyện.

Tiêu Lăng khoát khoát tay, đuổi Liêu Ngữ đi chỗ khác.

Liêu Ngữ vẻ mặt bất mãn, bản thân của mình cũng là một gã Hồn Chủ không ngờ còn bị gọi là tiểu hài tử!

Sau khi đuổi Liêu Ngữ đi thì đám người Sở Mộ đã ngồi trong sảnh đường, Bạch Ngữ quan tâm nhất tự nhiên là con gái của hắn.

– Đừng lo lắng, ta đã đem Băng Tinh Thạch ở chỗ cao nhất trong Thiên Sơn bỏ vào trong hầm băng rồi, hơn nữa còn có một đóa Thiên Sơn Huyền Liên, con gái của ngươi chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Tiêu Lăng nói ra.

Trên mặt Bạch Ngữ nổi lên một tia đắng chát, không có cái gì ngoài ý muốn? Kỳ thật nàng hiện giờ không khác gì tử vong cả, có lẽ chính mình vẫn lừa người dối lòng, Ma Linh có thể cứu nàng hay không còn khó nói.

– Trong sơn mạch xuất hiện ma nhân giết rất nhiều người, ta đang muốn phái người đi tìm ngươi đấy, khá tốt ngươi trở về, không có bị thương chứ?

Tiêu Lăng nói ra

Tiêu Lăng hiển nhiên không biết Bạch Ngữ hóa thân thành ma, Bạch Ngữ bị băng phong thì Tiêu vương đã rời khỏi Tân Nguyệt Chi Địa, Tân Nguyệt Chi Địa xảy ra chuyện gì thì hắn không rõ.

– Đúng rồi, ngươi còn không giới thiệu mấy người trẻ tuổi tuấn tài này đấy.

Tiêu Lăng nói ra.

– Ah, ba người bọn họ tới từ Tân Nguyệt Chi Địa, vị này chính là người kế nhiệm Thiên Hạ Vương sau ngươi một người. Hiện tại cúng là vương giả của Tân Nguyệt Chi Địa, Sở Mộ.

Bạch Ngữ giới thiệu xong thì cũng không chút khách khí đem thân phận Sở Mộ nói ra.

Trên mặt Tiêu Lăng hiện ra vẻ kinh ngạc, tinh tế đánh giá Sở Mộ, mở miệng nói ra:

– Đúng là trẻ tuổi tuần tài nha, nói như vậy thực lực của ngươi hắn là chúa tể cấp thấp.

– Chuyện này không coi là cái gì, vị bên cạnh chính là Hồn Điện thái tử Triêu Lãnh Xuyên, vị bên cạnh của Sở Mộ chính là Diệp Hoàn Sinh, đều là cường giả chúa tể trẻ tuổi của Tân Nguyệt Chi Địa.

Bạch Ngữ nói ra.

Vẻ kinh ngạc trên mặt Tiêu Lăng càng lớn, một không ngờ Bạch Ngữ mang theo mấy người này tới đây là đồng hương. Thứ hai thực lực của bọn họ cũng xuất chúng ta, ở tuổi này có thể bước vào cấp chúa tể thì trong Vân Cảnh cũng là nhân vật tiếng tăm đấy.

Đại khái chuyện phiếm vài câu, Tiêu Lăng đã mang mọi người đi tới phòng băng.

Trên đường Triêu thái tử nhỏ giọng nói ra:

– Ta nhớ được Tiêu phu nhân có lẽ chính là thê tử của Tiêu vương a, mặt khác Tiêu Hợi cũng là con của hắn, vị Tiêu vương này đúng là phong lưu không bị trói buộc nha. Chính mình chạy đến nơi này.

Tiêu Lăng dường như nghe được Triêu thái tử xì xào bàn tán, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, mở miệng nói:

– Kỳ thật ta cũng muốn trở về, vấn đề là lão nhân Vân Môn kia không cho ta qua, những năm này ta vẫn tận lực nghĩ biện pháp thông hành đấy.

Tiêu Lăng ở Văn thành đã có thê tử khác, nhưng mà nhân vật như hắn ba vợ bốn nàng hầu là bình thường.

Đến phòng băng, đi theo cầu thang tròn xuống dưới, hai bên cầu thang trang trí băng bích xanh da trời vô cùng chói lọi, chiếu sáng cả băng thất sáng ngời.

Trên vách tường khảm nạm băng linh vật, hồn tinh, cả băng thất nhiệt độ rất thấp. Hàn khí có thể trực tiếp đông cứng linh hồn người yếu kém.

Sở Mộ vô cùng quen thuộc với cái lạnh như thế này, bởi vì trước kia hắn vẫn thường xuyên dùng linh vật băng thuộc tính giảm nhiệt độ linh hồn, loại cảm giác lạnh buốt xuyên qua linh hồn này hắn lại cảm thấy thoải mái.

Sau khi đi qua cầu thang tròn xuống dưới, phía dưới còn có một giường tuyết, giường tuyết này thuần trắng, phía trên điêu khắc đồ án hoàng tộc, cuối giường còn có đuôi Phượng Hoàng.

Tóc dài màu đen xinh đẹp chảy xuống, mấy sợi tóc dán lên gương mặt tái nhợt của nàng, chiếc giường thuần sắc trắng biến thành phụ trợ cho nàng.

Sở Mộ nhìn thấy Cẩn Nhu công chúa rất nhiều lần, nhưng phần lớn thời gian nàng mang theo mạng che mặt. Khắc sâu nhất chính là con mắt u buồn đã nhắm chặt lại, lông mi thon dài thanh lịch trang nhã, bờ môi no đủ cùng đôi má không có một tia huyết sắc.

Hai tay trắng nõn của nàng đặt lên ngực, an tường như một vị mỹ nhân đang ngủ say, nhưng bờ môi và đôi má tái nhợt lại làm cho người ta tan nát cõi lòng khó hiểu.

Huyết dịch nhuộm quần lụa mỏng cùng tóc dài, Cẩn Nhu công chúa nằm trong vũng máu giống như chuyện mới hôm qua, Sở Mộ nhìn thấy nàng thì hô hấp có chút hỗn loạn.

Bạch Ngữ đứng ở nơi đó, từ biểu hiện có thể nhìn thấy được hắn có chut khẩn trương.

Ma Linh chính là hy vọng cuối cùng, nếu như vẫn không thể thức tỉnh nàng thì Bạch Ngữ thật không biết nên làm như thế nào.

– Các ngươi đi ra ngoài đi.

Hít thở sâu một hơi, Bạch Ngữ nói với những người khác.

Những người khác gật gật đầu, không có dừng lại trong băng thất.

Thời điểm đi lên cầu thang thì Sở Mộ quay đầu lại nhìn qua Bạch Ngữ, bóng lưng của Bạch Ngữ nhìn qua rất tiêu điều, có lẽ chính bản thân hắn cũng không ôm hy vọng quá lớn.

– Khó trách Liêu Ngữ ngốc nghếch lại chạy đi tới Nghiễm Thông Mê Giới, nhìn thấy nàng ta thậm chí muốn trao đổi linh hồn với nàng ta.

Sau khi đi ra khỏi băng thất thì Triêu thái tử mở miệng nói ra.

– Người làm phụ thân mới thương tâm…

Diệp Hoàn Sinh nói ra.

– Chỉ mong có thể thành công a.

Tiêu Lăng bất đắc dĩ lắc đầu.

Sở Mộ cũng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ chờ đợi mà thôi.

Nhiều loại hoa như gấm trên đường phố, Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y ngừng chân lại trước một tòa cung điện rộng lớn.

Linh vật bây giờ đối với Diệp Khuynh Tư đã không có bao nhiêu lực hấp dẫn, nàng liếc mắt nhìn Mục Thanh Y mở miệng nói:

– Nơi này có lẽ có huyền chất.

Mục Thanh Y hiện giờ còn thiếu huyền chất dực hệ, trên tay Diệp Khuynh Tư còn có hai trăm huyền của Sở Mộ, đại khái trao đổi được năm mươi huyền chất dực hệ, Diệp Khuynh Tư có nắm chắc luyện chế ra huyền vật dực hệ.

Hai nữ tiến vào cung điện đấu giá, đồ vật bên trong dùng những thứ cường giả cấp chúa tể làm chủ, nhưng mà cung điện này rộng lớn cao lớn nhưng phi thường quạnh quẽ.

Nơi này là chỗ cường giả cấp chúa tể bước vào, tự không có khả năng tiếng người huyên náo như những nơi khác.

Trong cung điện quạng quẽ này có một người đi cùng hai nữ tử đi ra ngoài, ánh mắt hữu ý vô ý đánh giá các nàng, dường như suy đoán thân phận của các nàng.

Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y đều không quan tâm tới ánh mắt của hắn. Trực tiếp đi vào đại sảnh đấu giá.