Chương 1535: Xâm Nhập Doanh Địch (2)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

Vũ Sa cũng không muốn lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn.

Nhưng Sở Mộ rất muốn biết Yểm Ma thế triều bây giờ đi đâu rồi, đã bị diệt tuyệt hay chưa?

Sở Mộ có giao hảo với chủ nhân Yểm Ma thế triều, nếu như chúng nó bị diệt tộc thì mục đích đối phương là gì?

Sở Mộ không có nghiên cứu sâu hơn. Quả thật là lúc này không phải thời điểm tìm hiểu chuyện này, mạo hiểm chọc giận vị ôn thần nào đó chính là đùa với lửa, có khi còn bị giết chết lãng nhách.

“Có thể là Hắc Yểm Ma.”

Trên đường trở về, Vũ Sa nhỏ giọng nói với Sở Mộ.

“Ừ, tà khí rất nồng.”

Sở Mộ gật đầu đồng ý với quan điểm này.

Trên thế giới này cũng chỉ có Hắc Yểm Ma mới có được tà khí nồng đậm như thế.

Lãnh thổ Thứ Nguyên chính là vùng đất của Yểm Ma. Yểm Ma nhất tộc sinh sống ở đó mấy ngàn năm, văn minh và lịch sử không thua gì thế giới nhân loại.

Sở Mộ không dám xâm nhập vào sâu trong lãnh thổ Thứ Nguyên, nhưng hắn biết phía trong đó truyền tới một cỗ tà khí rất giống với Hắc Yểm Ma.

Chủng tộc Hắc Yểm Ma cấp bậc huyết thống cực cao, thậm chí còn cao hơn U Minh và Hoàng Tuyền. Một khi lãnh thổ Thứ Nguyên xuất hiện Hắc Yểm Ma, nó nhất định muốn thống trị nơi này.

Trong lòng hai người vẫn còn nghi ngờ và kinh hãi, nhưng Sở Mộ quyết định đi tới Đông Cuồng Lâm quan ải.

Không có điều động một chi quân đoàn Yểm Ma tới đây là một tiếc nuối rất lớn, bây giờ Sở Mộ một mực suy nghĩ làm thế nào để cho Ám Thương Vương xuất thủ.

Thực lực Ám Thương Vương mạnh mẽ cỡ nào, sợ rằng cả Tranh Minh chủ thành biết quá rõ ràng rồi Nếu như nó xuất thủ thì quân đoàn một vạn chúa tể chống đỡ được bao lâu?

Phải biết rằng, ban đầu một vạn thành viên Trừng Phạt điện đã bị Ám Thương Vương tiêu diệt gần phân nửa. Đó chính là tổn thất trầm trọng nhất của Thần Tông trong hàng ngàn năm qua.

“Lực lượng của nó đang cần thời gian khôi phục, nếu ngươi có thể xuất ra một khối hồn tinh Hắc Ám thuộc tính, có lẽ nó sẽ nguyện ý xuất thủ.”

Vũ Sa vuốt ve bộ lông mềm mại của Ám Thương Vương, mỉm cười nói.

“Tên này còn không nghe lời hơn cả ngươi.”

Sở Mộ buồn bực nắm cổ Ám Thương Vương giơ lên.

Ám Thương Vương vẫn luôn ở trạng thái mệt mỏi, dạo này nó còn tham ngủ hơn cả Mạc Tà, chỉ thích nằm trong ngực Vũ Sa hết ăn rồi ngủ. Sở Mộ nắm nó lên cũng không thèm nhúc nhích, chỉ cấp cho hắn ánh mắt khinh rẻ, bất cần.

Ám Thương Vương coi như là nửa Hồn sủng của hắn rồi, nhưng nó cứng đầu độc nhất vô nhị. Ngoại trừ công tác ăn uống thỏa thích ra, đoạn thời gian còn lại đều chui vào trong ngực Vũ Sa ngủ say.

“Cần cấp bậc thế nào nó mới chịu xuất thủ?”

Sở Mộ hỏi.

“Đoán chừng là một khối hồn tinh trung đẳng Bất Hủ.”

Vũ Sa cười nói nhàn nhạt, ánh mắt lộ vẻ trêu đùa nhìn hắn.

“…”

Tiên vật để người ta cường hóa ra Hồn sủng trung đẳng Bất Hủ, tên này lại dùng ăn một bữa cơm, ai nuôi nó cho nổi?

“Nếu ta ném nó vào địa phương ẩn chứa khí tức hắc ám đậm đặc thì sao? Có tính là ăn no không?”

Sở Mộ lại hỏi tiếp.

“Có lẽ được, ngươi tìm được địa phương đó sao?”

Vũ Sa hỏi.

“Ừ, Yểm Ma Thánh vực có một tòa Tà miếu cổ quái. Hẳn là nó sẽ thích!”

Hiện tại đã không có chủ nhân nam Cấm Vực trợ giúp, Sở Mộ tì phải nghĩ hết biện pháp để cho Ám Thương Vương xuất thủ.

Thế lực Thần Tông thiếu chút nữa là bị Vạn Niên Bất Hủ Ám Thương Vương tàn sát sạch sẽ, nếu không phải sợ nó trả thù, sợ rằng bọn họ đã dán bảng truy nã. Sở Mộ không dám để nó tùy tiện xuất hiện bên ngoài, chỉ cần cho nó núp ở xa xa buông thả mấy kỹ năng là tốt rồi. Hẳn là liên quân chinh phạt sẽ bị đả kích thảm trọng, cảnh tượng kia nhất định là cực kỳ tráng quan.

“Nơi này rất gần Đông Cuồng Lâm quan ải, chúng ta tới đó xem một chút!”

Vũ Sa đề nghị.

Hai người bay qua một khu rừng lớn, xuyên qua hàng loạt dãy núi tới phía tây Vân cảnh. Tất cả quân đoàn liên quân trú đóng ở nơi này, toàn bộ khu vực đều bị trạm gác phong kín. Bên phía Tân Nguyệt Địa không có cách nào tiến nhập tìm kiếm tình báo.

Vũ Sa nói rằng “đi xem một chút” hiển nhiên là ám chỉ lẻn vào quân doanh địch nhân.

Sở Mộ nhìn thoáng qua Ám Thương Vương đang ngủ ngáy khe khẽ, trong lòng thầm nghĩ hay là trực tiếp ném tên này vào trong quân doanh đối phương?

Hình như Vũ Sa nhận ra suy nghĩ trong lòng hắn, khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười gian trá, nói nhỏ:

“Nói không chừng, có thể được!”

Hai người thay đổi lộ tuyến phi hành, bay thẳng về phía liên quân chinh phạt ở phía tây Vân cảnh.

Còn chưa có tiến vào khu vực đóng quân, nhưng Vũ Sa và Sở Mộ đã phát hiện rất nhiều Hồn sủng sư tạo thành đội ngũ tuần tra, trên trời dưới đất đều có.

Hai người tiếp tục phi hành vào sâu hơn liền thấy được quân đoàn trú đóng trong một thung lũng. Số lượng lều trại đông nghịt một mảnh, bao trùm khu vực hàng ngàn thước vuông.

Tân Nguyệt Địa vốn không nằm trong mắt bọn họ, lấy lực lượng của tám thế lực lớn và vô số phe phái chẳng lẽ còn sợ Tân Nguyệt Địa gây ra sóng gió hay sao?

Sở Mộ và Vũ Sa đợi tới ban đêm mới bay xuyên qua khu vực các thế lực nhỏ đóng quân, tiến vào trung tâm thung lũng dành cho những thế lực lớn.

Sở Mộ đứng trên một gò đất, phía trước mắt là một dãy lều trại ánh đèn sáng rực, nhìn qua không khác gì ở trong thành thị về đêm.

Phía trong cũng có không ít trạm canh gác và đội ngũ quân lính đi lại tuần tra, trên bầu trời là Dực hệ Hồn sủng không ngừng lượn lờ. Thỉnh thoảng còn có một số đội ngũ từ trong bóng đêm hiện ra, sau đó lại đột ngột biến mất tựa như bóng ma.

Cả tòa quân doanh giống như một con Cự long đang ngủ, đến khi thức tỉnh sẽ mang đến cho Tân Nguyệt Địa tai họa ngập đầu.

Thực lực Sở Mộ đã mạnh hơn những nhân vật cấp chưởng môn, nhưng mà bên trong quân doanh cũng có không ít cường giả cấp bậc này. Huống chi, phía dưới bọn họ còn có cả đám thuộc hạ cường hãn khiến cho Sở Mộ không dám vọng động.

Nhìn thấy cảnh tượng quân doanh khổng lồ dưới kia, Sở Mộ thật lâu không có lấy lại tinh thần.

“À, đeo cái này lên!”

Vũ Sa rời đi một lát, sau đó quay lại đưa cho hắn một cái huy chương kỳ lạ.

“Đây là cái gì?”

Sở Mộ lấy làm ngạc nhiên, mở miệng hỏi.

“Có cái này chúng ta có thể trực tiếp đi vào!”

Vũ Sa đeo huy chương trước ngực mình, đồ án trên đó là của Yêu Thú cung.

Lúc nãy Sở Mộ đang suy nghĩ làm thế nào ẩn núp tiến vào quân doanh đề phòng sâm nghiêm, kết quả Vũ Sa đưa cho một cái huy chương làm cho hắn sực tỉnh. Chẳng lẽ thực lực càng lúc càng mạnh, dần dần đầu óc hết chỗ dùng rồi? Nghênh ngang đi vào hiển nhiên là tốt hơn lén lén lút lút tránh né trăm ngàn lần, mặc dù Sở Mộ vô cùng tự tin đối với năng lực của mình.

Vũ Sa thay đổi một bộ y phục bình thường, đầu tóc cũng biến thành màu đen, sau đó khoác thêm một cái áo choàng che một nửa khuôn mặt mình.

Sở Mộ không cần thay đổi làm gì, hắn trước giờ ăn mặc vẫn luôn bình thường. Cả Tranh Minh đại địa cũng không có mấy người nhận ra hắn, khuôn mặt cũng không đẹp trai sáng lạn gì, cứ trực tiếp đi vào là được rồi.

Bên ngoài cùng quân doanh là địa phương dành cho quân đoàn cấp đế hoàng, đây là khu vực rộng lớn nhất với nhân số đông nhất. Chính giữa có một con đường đi thông trung tâm quân doanh, từng dãy từng dãy lều trại sắp xếp vô cùng chỉnh tề.

Sở Mộ và Vũ Sa đi trên con đường này, đôi khi giáp mặt một vài Hồn sủng sư nhàn tản.

Phần lớn quân doanh đều mặc trang phục binh lính. Những người mặc y phục bình thường đều có thân phận cao quý, ít nhất cũng là thống soái, hoặc là những cường giả một phương.

Hai người vượt qua mấy đội ngũ tuần tra, khi bọn họ nhìn thấy Sở Mộ và Vũ Sa sẽ dừng lại quan sát. Đến khi nhìn rõ huy chương trên ngực mới hành lễ rồi nhanh chóng rời khỏi.

Thỉnh thoảng còn có một vài Hồn sủng sư xuất chúng, tuổi tác khá trẻ dừng lại đánh giá Vũ Sa hồi lâu, sau đó cả đám cùng ồ lên khen ngợi tướng mạo và vóc dáng của nàng.

Nói thật ra, cho dù nữ nhân này mặc y phục bình thường cũng không thể che hết vẻ đẹp của nàng, thế nào cũng hấp dẫn ánh mắt những người khác phái.

“Nếu như mỗi doanh có một ngàn người, chúng ta đi qua trăm doanh. Hẳn là quân đoàn đế hoàng trên dưới mười vạn.”

Vũ Sa nói khẽ với Sở Mộ.

Sở Mộ nhìn tới trước phát hiện chỉ đi được một nửa con đường, chuyện này chứng minh rằng quân đoàn cấp đế hoàng phải vượt qua hai mươi vạn.

“Có người đang đi về phía chúng ta!”

Sở Mộ đột nhiên nhìn thấy một gã Hồn sủng sư phóng thẳng tới chỗ mình, trong giọng nói lộ vẻ lo lắng.

Người này cưỡi một đầu Huyết Thú toàn thân đỏ thẫm, trên ngực đeo huy chương của thành viên Yêu Thú cung.

“Là thủ hạ của ta, hắn tới dẫn chúng ta tiến vào chính doanh.”

Vũ Sa bình thản nói.

Gã Hồn sủng sư kia đi tới trước mặt Vũ Sa, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn thoáng qua Sở Mộ. Chốc lát sau mới khom người thi lễ với Vũ Sa.

Gã Hồn sủng sư này cảm thấy kỳ quái, đó là vì tuyệt đại đa số thuộc hạ khi đi với chủ thượng đều chậm hơn nàng nửa bước, lấy đó làm biểu tượng trung thành đối với nàng.

Nhưng hắn nhìn thấy gã nam tử xa lạ này đi song song với chủ thượng, thái độ cũng tùy ý khác thường. Vì thế hắn lưu tâm nhiều hơn một chút.

Phần lớn những hệ phái khác thuộc Yêu Thú cung không tham dự vào trận chiến này. Chỉ có Xà Long phái lòng tham không đáy mới dốc toàn lực gia nhập liên quân, ý đồ chiếm đoạt lãnh thổ và tài nguyên Tân Nguyệt Địa.

“Lần này Xà Long phái xuất động một nửa lực lượng, cho nên địa vị của bọn họ tại Yêu Thú cung đã bị dao động. Nếu như không thể đoạt được lợi ích đủ tốt, chưởng giáo Xà Long phái – Tằng Long nhất định sẽ phải thối vị.”

Gã thành viên Yêu Thú cung nói.

Vũ Sa gọi người này là Kim Hòa, là phó chủ Dực phái, thực lực tương đối mạnh.