Chương 1164: U Linh Công Chúa. (P2)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

Sở Mộ lại quay đầu lần nữa, ánh mắt nhìn chăm chú vào Cẩn Nhu công chúa.

Cẩn Nhu công chúa vẫn nằm tại đó không nhúc nhích, bộ dáng thê mỹ của nàng làm cho Sở Mộ cảm thấy thương tiếc trong lòng.

Hai tay của nàng đặt lên ngực làm nổi bật dáng người của nàng, cái cổ trắng nõn thuần khiết như thiên nga…

Tóc của nàng dài, Sở Mộ nhớ rõ lần cuối cùng nhìn thấy nàng thì tóc của nàng chỉ dài tới lưng, nhưng bây giờ đã dài tới đùi của nàng rồi.

Trước đây không lâu Sở Mộ nhìn thấy Bạch Cẩn Nhu cũng không có gì khác biệt, nhưng làm cho Sở Mộ kinh ngạc không nói nên lời là giờ này khắc này sợi tóc dài màu đen của Cẩn Nhu công chúa xuất hiện hóa không nhỏ, biến thành màu trắng hơi mờ.

Màu trắng hơi mờ phiêu phù trên không trung khiến cho Cẩn Nhu công chúa công chúa giống như một băng mỹ nhân đang ngủ trên băng!

– Cái này… Cái này…

Sở Mộ ngây người.

Mái tóc này này cực kỳ giống như mái tóc phiêu phù của Ma Linh, làm cho người ta khó tin là vì sao Cẩn Nhu công chúa lại xuất hiện đặc thù của Ma Linh, chẳng lẽ nói…

Con mắt bốn người cũng nhìn qua người của Cẩn Nhu công chúa một lát, bởi vì bọn họ hiện tại đã biết con Ma Linh kia ẩn thân ở nơi nào rồi.

– Ly lão nhân… Ly lão nhân… Sao lại như thế này?

Sở Mộ chậm rãi nói với Ly lão nhân.

Ly lão nhân mở to mắt, hắn cũng có chút không dám tin nhìn qua Cẩn Nhu công chúa.

Mái tóc dài phiêu động đang phiên động nhẹ nhàng, Ly lão nhân nhìn cả buổi mới nói ra được một câu:

– Hiện tại Ma Linh đã bám lên người tiểu công chúa rồi.

Hiện tại ai nấy cũng nhìn thấy được Ma Linh cấp chúa tể đang bám vào người Cẩn Nhu công chúa.

Vấn đề là Ma Linh chúa tể đã bị trọng thương vì sao lại lựa chọn thân thể của Cẩn Nhu công chúa, phải biết rằng hiện tại Cẩn Nhu công chúa không khác gì so với tử vong cả.

Mọi người vạn phần nghi hoặc thì có hào quang màu lam nhu hòa chiếu sáng, trong nhu hòa có mộng ảo.

Loại hào quang này đối với các hồn sủng sư quá quen thuộc rồi, bởi vì đây là hào quang hồn ước.

Hào quang nội liễm chung quanh người tiểu công chúa, dần dần hình thành mộ ấn ký đặc thù chiếu lên trán của tiêu công chúa, sau đó chậm rãi xâm nhập vào trong làn da của nàng, mà bọn người Sở Mộ phi thường rõ ràng loại ấn ký này sẽ ở lại trong linh hồn, là dấu vết linh hồn vĩnh viễn không thay đổi của hồn sủng.

– Cái này… Hồn ước, Ma Linh cấp chúa tể này không ngờ ký kêt hồn ước với công chúa.

Thời điểm thấy một màn này Ly lão nhân không nhịn được kêu lên thành tiếng.

Ma Linh cấp chúa tể bị trọng thương, linh hồn của nó bám vào trên người Cẩn Nhu công chúa rồi ký hồn ước, chuyện này làm cho mọi người khôn nói nên lời!

Băng thất yên tĩnh có thể nghe được tiếng hít thở của bọn người Sở Mộ, ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào Cẩn Nhu công chúa.

Linh hồn ấn ký rơi vào người Cẩn Nhu công chúa thì hào quang màu xanh thẩm bao quanh nàng cũng biến mất, mà lúc này mọi người cảm thấy Cẩn Nhu công chúa nhíu mày một cái.

Nàng sắp mở mắt sao?

Giờ khắc này tim tất cả mọi người đều nhắc lên, nhất là Bạch Ngữ, hắn đã hoàn toàn không cách nào khống chế cảm xúc của mình, bởi vì hắn cảm giác được nữ nhi của mình sắp thức tỉnh.

Lông mi rung rung thật nhỏ, con mắt đã ở từ từ mở ra, nhưng mà chẳng biết tại sao thời điểm con mắt Cẩn Nhu công chúa mở ra thì bọn họ vẫn nhìn thấy Cẩn Nhu công chúa đang nhắm mắt lại.

Mà lúc này bốn người cảm giác được nàng đang đứng lên!

Cẩn Nhu công chúa chậm rãi đỡ lấy thân thể của mình dậy làm cho Bạch Ngữ, Sở Mộ, Mục Thanh Y, Diệp Khuynh Tư cùng với Ly lão nhân đều vạn phần khiếp sợ, mấy người bọn họ hoàn toàn có thể nhìn xuyên qua thân thể hơi mờ của Cẩn Nhu công chúa nhìn thấy bản thể Cẩn Nhu công chúa đang nằm trên giường tuyết.

U linh!!

Cẩn Nhu công chúa ngồi dậy cũng không phải là nàng phục sinh, mà là hình thái u linh giống như đúc Cẩn Nhu công chúa.

Cặp mắt u linh công chúa phi thường sáng ngời, mang theo một tia nghi hoặc cùng khó hiểu.

Tuy nàng ngủ say nhưng mà nàng biết rõ thời gian không ngừng trôi qua, cũng biết mình đã tử vong nhiều năm qua rồi.

Nàng nhìn qua Sở Mộ cùng Diệp Khuynh Tư quen thuộc, lại nhìn thấy phụ thân chưa từng gặp qua, Bạch Ngữ.

Sau đó nàng lại quay đầu nhìn qua thân thể của mình đang nằm trên giường tuyết.

Rất hiển nhiên chính cô ta cũng không ngờ mình lại dùng hình thái u linh xuất hiện, nàng kinh ngạc nhìn mình, hồi lâu cũng không có đời mắt.

Tóc dài xinh xắn bồng bềnh, thân thể hơi mờ hiện ra hào quang màu lam lập lòe, bốn người không ngừng ngó chừng Cẩn Nhu công chúa.

Không thể không thừa nhận Cẩn Nhu công chúa xác thực có mỹ mạo không gì sánh được, nàng làm cho mọi người mê muội, cho dù là theo lời của Diệp Hoàn Sinh nói trước kia thì nàng còn đẹp hơn, nàng đẹp nhưng nhu hòa, không mang theo một tia nhuệ khí, cho người ta cảm giác nàng rấ điềm đạm, cho dù so vẻ đẹp không bằng Vũ Sa yêu nghiệt, cũng không kém cỏi chút nào.

Mà hình thái u linh làm cho nàng trở nên linh động hơn, hoàn toàn làm cho người ta có cảm giác nàng như tiên nữ đang xuât hiện ở nơi này.

Trên mặt của nàng mang theo một tia mờ mịt, nàng vươn tay xuyên bàn tay trắng nõn hơi mờ kia, nàng có thể nhìn thấy mặt đất…

– Ta… Ta đây là…

Cẩn Nhu công chúa cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, nàng lộ ra vẻ bối rối và khẩn trương.

– Cẩn Nhu…

Bạch Ngữ lúc này đã trải qua bất ngờ và kêu lên vui sướng.

Ánh mắt Cẩn Nhu công chúa nhìn qua hướng Bạch Ngữ, trên thực tế nàng vẫn có chút lạ lẫm với dung mạo của phụ thân, nhưng trong quá trình ngủ say nàng đã không biết bao nhiêu lần nghe được tiếng thở dài và lẩm bẩm của phụ thân mình.

– Con gái, ta… Ta là phụ thân ngươi, ta…

Bạch Ngữ lúc này không nghĩ con gái của mình lại tỉnh lại, lúc này hắn kích động nói năng lộn xộn, nói thật hắn thật sự không nghĩ tới nên đối mặt với nàng như thế nào.

Trong trí nhớ của Bạch Ngữ thì Cẩn Nhu vẫn luôn là tiểu nữ hài hoạt bát đáng yêu, hắn luôn cõng nàng trên lưng sau đó cho hồn sủng dực hệ bay lên trời, khi đó tiếng cười của nàng làm Bạch Ngữ nghe như khúc nhạc êm tai.

Nhưng mà sau một lần đóng băng thì đảo mắt gần hai mươi năm. Nàng đã trỗ mã trở thành thiếu nữ xinh đẹp, hắn thật sự có rất nhiều lời muốn nói, lại nghẹn ngào chỉ có thể đi từng bước lên phía trước muốn ôm nàng vào lòng.

Bạch Ngữ thử một lát nhưng cánh tay cũng không có va chạm vào thân thể của Cẩn Nhu công chúa mà giống như xoẹt qua hư ảnh, cuối cùng biến thành Bạch Ngữ hai tay ôm chính hắn, Cẩn Nhu công chúa đứng nguyên tại chỗ nhưng Bạch Ngữ lại đi xuyên qua…

Bạch Ngữ cũng không chạm được cái gì. Loại cảm giác này hoàn toàn giống như tình cảnh trong mơ của hắn, mỗi khi hắn muốn ôm nàng vào lòng thì nàng luôn tiêu tán. Nhìn không thấy, không gặp được, ngay sau đó thì nội tâm của hắn đau đớn quay cuồng.