Chương 1114: Nhân Loại Cũng Có Thể Xem Như Hồn Sủng? (P2)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

Hàn lão nhân nói rằng.

– Khái niệm so với đế quốc càng không lổ hơn là cái gì?

Sở Mộ hỏi.

Sau khi đến cấp Đế Hoàng, Sở Mộ biết được khái niệm tộc đàn, bộ lạc, đế quốc và địa vực, địa giới, địa cảnh. Đồng thời mỗi giai tầng xuất hiện mười cấp.

– Cái này ta cũng không biết, có một chút có thể khẳng định là, dựa theo cổ nhân chúng ta lưu lại đẳng cấp phân tầng, thiên hạ cảnh là Nhất cấp địa cảnh, Vạn Tượng Cảnh là Tam cấp Địa Cảnh, đương nhiên bởi vì ngươi xuất hiện, hẳn là có thể quang vinh thăng làm Tứ cấp Địa Cảnh. Về phần bên kia của Ám Thiên Hải thế giới lãnh thổ khác của nhân loại đến tột cùng là ở dưới hay là ở trên chúng ta, những điều này cũng không có người nghiên cứu qua.

Hàn lão nhân mở miệng nói rằng.

– Tứ cấp Địa Cảnh…

Sở Mộ thì thào tự nói.

Tứ cấp Địa Cảnh đã tương đương với Tứ cấp đế quốc, U Minh Hồ Tôn loại sinh vật này cũng đã xuất hiện, cùng với nó nổi danh còn có mấy sinh vật khác. Điều này đã nói lên trong thế giới hồn sủng hẳn là còn tồn tại hơn Tứ cấp đế quốc. Huống hồ bản thân Hàn lão nhân cũng biểu thị Tội Hồ mạnh nhất trong Thất Tội Hồ thậm chí có khả năng vượt lên trước cấp chủ tể.

Liên tưởng đến thời gian Trữ Mạn Nhi bị mang đi, Trịnh Vũ Nhân tự xưng là Cương Thống kia bộ dáng tự ngạo, thái độ khinh thường, sợ rằng bên kia của Ám Thiên Hải thế giới quốc gia nhân loại so với Thiên Hạ Cảnh, Vạn Tượng Cảnh mạnh hơn!

– Đông…đông…đông…!

Vài tiếng bước chân đơn giản truyền đến, Sở Mộ vừa mới quay đầu đến, đã thấy một con báo chân tay ngắn ngủn chạy tới.

– Ha ha, có canh uống quá tốt rồi!

Lão ly miêu lập tức nhảy đến trên bàn, muốn đem cả khuôn mặt đều nhét vào trong nồi canh. Kết quả bị Vong Mộng ở bên cạnh quyệt miệng sét đánh một cái, bị giật đến cả người tê dại, động tác đột nhiên dừng lại.

– Đồ vật nhỏ, đừng quên năm xưa vẫn là ta đem ngươi chạy trốn. Đừng tưởng rằng ngươi niết bàn tái tạo đã rất nổi bật!

Ly Lão Nhi nhất thời chỉ vào tiểu Vong Mộng trách mắng!

Sở Mộ thất thần, nhìn Ly Lão Nhi không biết từ khi nào chạy tới, vẻ mặt nghi hoặc, đồ vật này như thế nào lại ở đây?

Ly Lão Nhi chậm rãi uống một ngụm canh, sau đó, thoải mái ngồi ở trên bàn, nhìn Sở Mộ và Hàn lão nhân đang ngây ngời, vuốt chòm râu bị dính canh của nó, bí hiểm nói rằng:

– Hắc hắc, xem ra các ngươi đang cần ta đến giải thích nghi hoặc cho các ngươi đấy!

Ly Lão Nhi hiển nhiên là nghe được Sở Mộ và Hàn lão nhân nói chuyện, lại bắt đầu ở nơi đó đắc ý.

– Trên thực tế, nhân loại rất nhiều cổ học giả cũng đã đưa ra, ở ngoài cấm vực là còn có những lãnh thổ khác của nhân loại. Dù sao chỉ cần một người hơi có trí tuệ một chút cầm lấy địa đồ nhân loại của chúng ta nhìn một trận là có thể đủ đoán ra được đại khái.

Ly Lão Nhi chậm rãi nói rằng.

Địa đồ nhân loại bản khối là hình Nguyệt Nha. Nguyệt Nha cực tây quả thực là hằng hải vô biên vô hạn, cực nam là Nam Cấm Vực. Nam Cấm Vực bị như xúc tua duỗi vào lĩnh vực của nhân loại chia Ám Thiên Hải thành hai phần, chia thành tiểu Nam Cấm Vực và đại Nam Cấm Vực. Tiểu Nam Cấm Vực là một địa bàn trắng. Đại Nam Cấm Vực có vẻ phi thường khổng lồ, chỉ biết là tồn tại một Yểm Ma đế quốc càng to lớn hơn.

Sau đó phía Bắc, bên trái là lãnh thổ của Trùng Hệ Đế Quốc, bao la hoang vắng, phía Bắc hướng tới Đông chính là Băng Xuyên Thế Giới, thẳng hướng tới vị trí Đông Bắc chính là Thiên Sơn xa xa vô bờ bến.

Băng Xuyên Sơn Mạch hướng nam mở ra, liên miên ra một mảng lớn sơn lâm, bồn lâm, tùng lâm, dãy núi chính là Đông Cuồng Lâm nổi danh, cũng chính là vị trí sở tại của Sở Mộ.

Đông Cuồng Lâm chính là Đông Cấm Vực, sau khi đi qua Thất Hoang Chi Viên vẫn như trước là rừng rậm mênh mông vô bờ. Sở Mộ tạm thời còn không có tiếp tục hướng phía Đông tìm kiếm qua.

– Lấy nhãn quan của nhân loại các ngươi, nhân loại các ngươi tại trung bộ thế giới. Sau đó bên ngoài nhân loại bản khối chính là cấm vực, mê giới, hải dương, thất hoang chi địa gì đó. Loại tư tưởng này rất bình thường, mỗi chủng tộc đều là lấy lãnh thổ của mình làm trung tâm, sau đó hướng ra phía ngoài để nhìn. Sau đó địa phương nhìn không thấy chính là không biết, về lâu về dài, cả thế giới đã biến thành địa phương bản thân các ngươi có thể nhìn thấy. Cái gọi là không biết dần dần biến thành không tồn tại, tương tự như ếch ngồi đáy giếng.

Ly Lão Nhi vuốt chòm râu nói rằng.

Một phen lý luận này của Ly Lão Nhi Sở Mộ mơ hồ cảm thấy đã nghe qua. Tựa hồ tao lão đầu này trước đây cũng đã nói qua cho mình. Rất nhiều lúc không thể lấy nhãn quan của nhân loại để đối xử nhân loại.

Trước đây bản thân Sở Mộ còn hãm sâu ở trong biển người mênh mông, căn bản là không có tư cách đàm luận đến cả nhân loại, dù cho cả nhân loại có nhỏ bé đi nữa, chính hắn vẫn như trước là một thứ càng nhỏ bé hơn ở trong đó.

Thế nhưng hiện tại Sở Mộ đã thành người mạnh nhất trong nhân loại, đã đến lúc hắn có thể biết được những thứ này.

– Điểm ấy ta nhận thức tương tự. Ta biết ở bên ngoài Thiên Sơn tồn tại một ranh giới phi thường rộng lớn. Thiên Mang năm xưa mang trở lại Ứng Vinh kia chính là đến từ bên ngoài Thiên Sơn. Mà linh thuật của hắn rất rõ ràng là muốn so với chúng ta tiên tiến hơn.

Hàn lão nhân gật đầu.

– Điểm ấy không cần ngươi khẳng định, đã có sự thực chứng minh.

Ly Lão Nhi nói rằng.

– Sự thực gì?

Sở Mộ không giải thích được hỏi.

– Đợi lát rồi nói. Dù sao cũng không thiếu chút thời gian ấy. Ta trước tiên là nói về một chuyện đối với nhân loại các ngươi đả kích phi thường trầm trọng….Điều này kỳ thực cũng trách không được các ngươi….!

Ly Lão Nhi ngữ khí trở nên chăm chú vài phần.

Sở Mộ và Hàn lão nhân đều không nói lời nào, ánh mắt nhìn chăm chú vào Ly Lão Nhi.

Ly Lão Nhi là hồn sủng, nhãn giới của nó và nhân loại hoàn toàn khác nhau, nó nhìn thấy tự nhiên là rộng lớn hơn xa so với nhân loại.

– Thiếu chủ, ta có phải là đã từng nói cho ngươi, nhân loại kỳ thực cũng có thể xem như là hồn sủng, mà hồn ước xem như là kỹ năng.

Ly Lão Nhi nói rằng.

Sở Mộ gật đầu, những lời này Ly Lão Nhi quả thật đã từng nói qua.

– Ta nghĩ những lời này đã đủ rồi. Hiện tại các ngươi biết trong thời đại này của các ngươi hầu hết cũng không có người đột phá Cửu Niệm Hồn Hoàng bước vào đến Hồn Tể cấp, nguyên nhân là vì sao không?

Ly Lão Nhi hỏi.

Một câu hỏi này, để Sở Mộ và Hàn lão nhân đều cảm giác được một trận mạc danh kỳ diệu.

Bất chợt, hai người hầu như song song ngộ ra cái gì đó. Trên mặt nghi hoặc bỗng nhiên bị vẻ khiếp sợ và khó có thể tin tưởng chiếm cứ!

Vô luận thực lực có bao nhiêu cường đại, dù cho nắm giữ đông đảo hồn sủng cấp chủ tể, lại vẫn như trước không thể bước vào đến Hồn Tể cấp. Vấn đề này cũng quấy nhiễu Sở Mộ thời gian phi thường dài.