Chương 1546: Đại Quân Yểm Ma Xuất Chiến (Thượng)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

Mục Thanh Y là nữ nhân xinh đẹp, tính cách ngay thẳng, ân oán phân minh tạo ra mị lực đặc biệt. Nhưng hình dáng nàng lúc này làm cho hắn tan nát cõi lòng.

Đôi mắt Mục Thanh Y thể hiện rõ cảm xúc bị đè nén, bây giờ thấy Sở Mộ xuất hiện rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt tuôn ra như suối.

Nàng dùng phương thức điên cuồng tàn sát để phát tiết tâm tình của mình, dùng thù hận để che giấu bi thống trong lòng mình. Nhưng thời điểm buông xuống hết thảy mọi thứ, tựa vào lồng ngực vững chắc của một nam nhân tin cậy, cảm xúc bộc phát sẽ đánh sụp tinh thần nàng trong nháy mắt. Vào lúc này, nàng không còn cao ngạo, kiên cường, bất khuất, mà chỉ còn là một nữ nhân mất đi người thân, chỉ biết úp mặt khóc rồng, yếu ớt như một đứa bé.

Nàng khóc khiến cho Sở Mộ vô cùng thương tâm.

“Không được coi thường tính mạng của mình như vậy, nó không chỉ thuộc về một mình ngươi. Nếu như ngươi chết đi, tất cả những người quan tâm ngươi sẽ rất đau lòng. Bọn họ sẽ bi thương, thống khổ hơn cả thời điểm ngươi bị giết. Hơn nữa, mọi người sẽ phải lưu giữ cảm xúc đó rất lâu.”

Sở Mộ cúi đầu nói với Mục Thanh Y.

Người chết chỉ chịu đựng thống khổ một khắc trước khi tử vong, sau đó triệt để an nghỉ. Còn những người khác sẽ bắt đầu nghe tin dữ, trải qua hàng loạt cảm xúc bi thương, mỗi lần nhớ tới sẽ cảm thấy thương tâm não nề. Trạng thái đó sẽ kéo dài rất lâu, có thể là vô hạn, là cả đời.

Bất cứ người nào, cho dù nhỏ bé, yếu ớt tới cỡ nào cũng không nên khinh thường tính mạng của mình. Bởi vì làm như vậy sẽ thành toàn cho địch nhân, chỉ có những người quan tâm chân chính mới đau khổ vì cái chết của bọn họ.

Sở Mộ không nói đạo lý cao siêu, hắn chỉ muốn nói cho Mục Thanh Y biết nàng có thể bi thương vì mất đi một người ông. Nhưng nàng chết đi rồi sẽ có nhiều người hơn nữa đau xót vì nàng, ít nhất Sở Mộ chính là một trong số đó.

“Thật xin lỗi!”

Mục Thanh Y ôm thật chặt bả vai Sở Mộ, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Nhìn thấy bộ dáng Mục Thanh Y mềm yếu như thế, Sở Mộ là người hiểu được sâu sắc nhất. Bởi vì trước đó không lâu, chính hắn cũng đã trải qua cảm giác này.

“Không sao, ngươi cần thì cứ việc phát tiết. Thế nhưng, lần sau bốc đồng tốt nhất gọi ta một tiếng!”

Sở Mộ vỗ vỗ lưng của nàng, nhỏ giọng nói.

“Ta muốn làm phiền ngươi!”

Mục Thanh Y nói.

Sở Mộ suy nghĩ một chút, sau đó khe khẽ gật đầu.

Mục Thanh Y quả thật không phải là một người phiền phức. Nàng độc lập, chấp nhất, kiên cường, có thể làm cho bằng hữu, thân nhân vô cùng yên tâm. Từ trước tới giờ, đây chính là lần đầu tiên nàng phóng túng, điên cuồng như thế.

“Không phiền phức sao? Vấn đề là bây giờ chúng ta đã gặp phiền toái rất lớn rồi. Hình như cả liên quân chinh phạt đều biết ta chạy vào doanh địch cứu ngươi!”

Sở Mộ cười cười nói.

“A? Vậy làm sao bây giờ?”

Mục Thanh Y hơi bối rối, vội vàng dõi mắt nhìn quanh.

Tuy rằng lúc nãy nàng đã giết hơn trăm Cự thú ở chung quanh, nhưng hiện tại vẫn có biển thú rừng người tràn về phía nàng.

Không chỉ có như thế, bầu trời vốn là địa bàn của quân đoàn quái điểu. Thế nhưng, vào lúc này cũng có rất nhiều đội quân từ nơi khác tràn tới.

Lúc trước Mục Thanh Y tiến vào trong quân doanh đã bị quân đoàn Mục Toản vây công.

Bây giờ trong mắt Mục Thanh Y là đại đa số lực lượng liên minh chinh phạt, bất kể thế lực nào cũng đang nhắm tới vị trí Sở Mộ.

Bởi vì Sở Mộ là vương giả Tân Nguyệt Địa, chính là tín ngưỡng toàn dân, là điểm mấu chốt trong trận chiến này. Hắn có thể ảnh hưởng đến cả chiến cuộc, chỉ cần hắn chết, vậy thì cuộc chiến xem như kết thúc.

Tướng lãnh và chủ soái liên minh chinh phạt thấy Sở Mộ đơn độc tiến vào trận doanh của mình lập tức mừng rỡ như điên, nói gì cũng không thể để cho hắn chạy thoát ra ngoài.

Nhìn thấy từng đoàn từng đoàn quái thú tràn về phía mình, trong lòng Mục Thanh Y nhất thời cảm thấy tự trách.

Nàng không nên xúc động như vậy, lại càng không nên liên lụy đến Sở Mộ cũng sa vào khốn cảnh thế này.

Tất cả Hồn sủng của hắn đang chiến đấu với các cường giả chưởng môn, hiện tại chỉ có thể dựa vào lực lượng ma hóa, sớm muộn gì cũng bị đại quân tiêu hao sạch sẽ.

“Ta sẽ phát tín hiệu cho Triêu Lãnh Xuyên, để hắn phái quân tới cứu viện. Ngươi mở ra một con đường máu đi về phía đó, đám người kia hẳn là không cản được ngươi.”

Mục Thanh Y nói.

Vừa mới dứt lời, Mục Thanh Y cố gắng đè nén cảm giác vô lực, lẩm bẩm niệm chú ngữ.

Sở Mộ đưa tay che kín miệng nàng, cười nói:

“Đừng có tàn phá tinh thần lực của mình.”

“Nhưng… nhưng không làm thế ngươi cũng sẽ chết. Ta nhất định phải gọi cứu viện tới đây.”

Mục Thanh Y đẩy tay Sở Mộ ra.

“Cứu viện sao? Chúng ta có rồi, không cần thiết làm phiền Triêu Lãnh Xuyên.”

Sở Mộ mỉm cười gian tà.

Ánh mắt Mục Thanh Y lộ vẻ u mê nhìn chăm chú Sở Mộ, hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì.

Sở Mộ chỉ mỉm cười nhàn nhạt, chậm rãi giơ tay trái của mình lên.

Một đoàn ma diễm màu đen nhẹ nhàng bốc cháy, sau đó ngưng tụ thành một đạo Hỏa cầu to lớn. Sở Mộ dứt khoát ném thẳng Hỏa cầu lên trời.

“Ầm ~!”

Hỏa cầu ma diễm gào thét bay đi, trong quá trình đó giết chết không ít địch nhân cản đường. Cuối cùng trực tiếp nở rộ thành một đóa Hỏa liên (sen lửa) trên độ cao mấy vạn thước.

Hỏa diễm bốc cháy hừng hực giống như tín hiệu báo tin, Mục Thanh Y bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó…

Sở Mộ đang muốn gọi tới đại quân Yểm Ma?

Khu vực phía bắc liên minh chinh phạt, quân đoàn nơi này đang cố gắng công phá Đông Cuồng Lâm quan ải từ cánh hông.

Người chỉ huy quân đoàn này là thủ tịch đệ tử Huyền Môn tiên tông -Lữ Phong Nam.

Lữ Phong Nam hẳn là người có tâm tư đả kích Tân Nguyệt Địa sớm nhất, nhưng hắn dần dần phát hiện những người có dã tâm nhiều ngoài dự liệu. Đồng thời hắn lại còn phát hiện một nhân vật thần bí dùng ảnh hưởng làm cho tám thế lực lớn tạo thành liên minh, cùng nhau chinh phạt Tân Nguyệt Địa.

Những năm này Lữ Phong Nam trải qua không tốt lắm, Tân Nguyệt Địa không ngừng phát triển cũng có nghĩa là hắn bị áp lực càng nặng. Bản thân hắn suýt chút nữa đã bị thành viên Huyền Môn tiên tông cấu kết với Tân Nguyệt Địa giết rớt trong mấy lần ám sát.

Bây giờ thì khỏe rồi, Tân Nguyệt Địa đang đối mặt tai hoạ ngập đầu. Lữ Phong Nam trải qua mấy năm chèn ép hiện tại tâm tình rất tốt, trong lòng hắn rất khẩn cấp muốn phá hủy Tân Nguyệt Địa thành bình địa.

“Chui qua lòng đất!”

Lữ Phong Nam hạ lệnh.

Hắn chỉ huy đội quân Độc Thảo phái của Huyền Môn tiên tông, đây là một loại Thảo hệ Hồn sủng có năng lực di chuyển dưới lòng đất như trên đất bằng. Hiện tại hắn dựa vào năng lực đặc thù này tiến nhập Đông Cuồng Lâm quan ải mà không cần đi qua cổng thành.

Độc thảo thả ra độc tính không mạnh, nhưng được cái phạm vi ảnh hưởng rất lớn. Chỉ cần để cho đội quân Độc Thảo phái xông vào Đông Cuồng Lâm quan ải, hậu phương quân đoàn Tân Nguyệt sẽ bị suy sụp nhanh chóng.

Mệnh lệnh đã được truyền đạt, tất cả Thảo hệ Hồn sủng lập tức đâm rễ cây xuống đất, thân ảnh nhanh chóng biến mất. Thậm chí phía trên không hề lưu lại một chút dấu vết.

“Ầm!”

Ngay lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang, Hỏa quang đen nhánh từ nơi xa lan tràn tới. Sóng lửa cuồn cuộn mang theo tà khí làm cho người ta cảm giác rét lạnh tới tận linh hồn.

Lữ Phong Nam ngẩng đầu nhìn về phương hướng quân đoàn chinh phạt, trong tầm mắt của hắn xuất hiện một đóa Hỏa liên bốc cháy rực rỡ. Rất nhiều nhân loại và Hồn sủng liên minh hóa thành tro bụi khi tiếp xúc với làn sóng lửa kinh khủng kia.

“Đó là thứ gì?”

Một vị tướng lĩnh ngạc nhiên chỉ về hướng đó, mở miệng hỏi.

“Đừng lắm chuyện, chúng ta giết qua!”

Lữ Phong Nam hừ lạnh một tiếng, không cho tên kia nhiều lời.

Lữ Phong Nam đã biết Sở Mộ trực tiếp bay vào trung tâm quân doanh, hành vi này không khác gì tự sát. Cho nên Lữ Phong Nam tin rằng Sở Mộ chết chắc rồi, bây giờ nhiệm vụ của hắn là công phá Đông Cuồng Lâm quan ải càng sớm càng tốt. Chốc lát nữa, quân đoàn Tân Nguyệt sụp đổ, hắn sẽ có cơ hội tranh đoạt tài nguyên nhiều hơn.