Chương 1371: Bia Khóc Xuất Hiện (thượng)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

“Hơn nữa, ai nói cho ngươi biết là ta hết giận?”

Diệp Khuynh Tư rút tay về, nhưng Sở Mộ kiên quyết không cho, tiếp tục ra sức giữ lấy nàng. Hắn không thèm quản người khác có chú ý hay không, chỉ có cặp mắt vô tình thật thà nhìn vào Diệp Khuynh Tư.

Khí lực Diệp Khuynh Tư đương nhiên không qua nổi Bán Ma hóa Sở Mộ, giằng co nửa ngày rốt cuộc để mặc cho hắn nắm. Trong lòng mắng thầm:

“Cái tên này bình thường chính là mặt dày mày dạng thế này, lúc nghiêm mặt nhìn qua giống như là người đứng đắn, nhưng da mặt dày lên thật sự không có biện pháp đối phó hắn.”

Điều này ngược lại để cho Diệp Khuynh Tư nghĩ tới thời điểm tại trường đấu thú Thiên Hạ thành, hắn cũng ngu ngu đần đần chạy tới ôm nàng như thế. Phần huyết tính và ôn nhu trái ngược nhau lại có thể tồn tại trên cùng một người.

Khi đó trong lòng Diệp Khuynh Tư rất rõ ràng, hai loại trạng thái này mới đích thực là con người Sở Mộ. Hắn đối đãi địch nhân mạnh mẽ vang dội, tĩnh táo lạnh lùng, nhưng khi đối mặt nữ nhân lại đần độn, có chút chậm lụt, chỉ biết là trong lòng nghĩ thế nào là làm thế đó, hoàn toàn không có để ý kịp người khác nghĩ gì.

“Tên này, rõ ràng là không hiểu tâm tư nữ tử, hết lần này tới lần khác lại được nữ tử thương thầm nhớ trộm. Đúng là đáng ghét!”

Diệp Khuynh Tư nhìn thoáng qua Sở Mộ, trong lòng oán thầm.

Ví dụ như Sở Mộ trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, việc hắn có nhiều hồng nhan tri kỷ cũng là bình thường. Lấy thực lực và địa vị hắn bây giờ rất dễ chiếm được trái tim nữ tử.

Nhưng mà hắn không có làm như vậy, lúc nào cũng nghiêm khắc tự kiềm chế tình cảm của mình, đối đãi nữ tử khác đều dùng khuôn mặt lạnh như tiền. Thế mà vẫn có người thích hắn, tự nguyện yêu hắn đơn phương.

Diệp Khuynh Tư không hề ngu ngốc, làm sao nàng không nhìn ra tâm tư người khác. Cho dù các nàng che giấu sâu hơn nữa cũng không có tác dụng gì, ẩn giấu càng sâu ngược lại tình cảm càng thêm sâu sắc.

Sau cuộc thi, Sở Mộ không còn hứng thú quan sát, hắn bây giờ chỉ muốn bù đắp tình cảm với Diệp Khuynh Tư.

Ba trận chiến trước sau kết thúc, vận khí Lục Phân Tuyết không tốt đã gặp phải Hàn Nhi Tinh.

Hai người chiến đấu tương đối cân bằng, nhưng Hàn Nhi Tinh kinh nghiệm thắng một bậc cuối cùng đánh bại Lục Phân Tuyết.

Bốn người tiến vào vòng chung kết là Sở Mộ, Hàn Nhi Tinh, Tân Tín và Đường Trác.

Đường Trác, Hàn Nhi Tinh và Đường Ngang cố ý thiết kế bẫy rập hãm hại Sở Mộ, vốn là muốn Tân Nguyệt Địa kết thù chuốc oán với nhiều người. Thế nhưng, kết quả hoàn toàn ngược lại, càng nhiều thế lực nguyện ý kết giao với Tân Nguyệt Địa. Chính vì thế Băng Lam đang rất chật vật, ngày nào cũng có người đi tới viếng thăm làm cho nàng không kịp ứng phó.

Nhất là trên hội nghị Lãnh Thổ viện, thái độ mọi người đối đãi với Nữ Tôn Băng Lam hoàn toàn bất đồng với mấy ngày trước. Đối mặt với biến hóa to lớn như thế, ngay cả Băng Lam cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Xem ra cho dù ở trong lĩnh vực nào, thực lực cao thấp tới đâu, vấn đề bắt nạt kẻ yếu luôn luôn tồn tại. Lần này Sở Mộ tàn sát không chút do dự đã khiến cho đám người làm khó dễ Tân Nguyệt Địa bị trấn trụ.

Hơn nữa, bởi vì Sở Mộ tiến vào tứ cường, lãnh thổ Tân Nguyệt Địa theo đó giành được lợi ích khổng lồ. Những thế lực không nhận được nguồn tài nguyên này đương nhiên nghĩ hết biện pháp lôi kéo Tân Nguyệt Địa, hi vọng được phân cho một phần ích lợi.

Dĩ nhiên, lực lượng mới sinh cuối cùng sẽ phải chịu thế lực uy tín lâu năm chèn ép, Băng Lam tại hội nghị cảm nhận được không người lộ ra địch ý. Phần thù hận này là vì Tân Nguyệt Địa bỗng nhiên nổi tiếng làm cho bọn họ bất mãn, một phương diện khắc là do Sở Mộ giết thành viên hoặc người nhà của bọn họ. Vì thế quan hệ giữa song phương nhất định sẽ chuyển biến xấu.

Băng Lam biết Tân Nguyệt Địa muốn phát triển sớm muộn gì cũng sẽ đi đến một bước này, không cần thiết bởi vì đối phương là thế lực lâu nắm mà lùi bước. Cho nên nàng dùng thái độ cường ngạnh lấn tới, nếu đã là địch nhân cũng sẽ không bởi vì chính mình mềm yếu mà hạ thủ lưu tình.

“Tân Nguyệt cung điện chúng ta có thể trú đóng phân điện tại Tranh Minh chủ thành rồi?”

Bàng Duyệt kích động nói.

“Ừ!”

Băng Lam gật đầu nói:

“Lãnh Thổ viện đã đồng ý.”

“Chuyện này quá tốt, tối hôm qua ta cùng Thẩm Mặc đi tửu quán đã nghe không ít người nói muốn gia nhập Tân Nguyệt Địa chúng ta. Hơn nữa rất nhiều người đều hạ tiền cược cho Sở Mộ thắng, bọn họ cảm thấy hắn rất có khả năng giành giải quán quân đại hội lần này. Nếu Sở Mộ thành công, đoán chừng sẽ có thêm vô số người nguyện ý gia nhập Tân Nguyệt Địa chúng ta. Sau đó chúng ta xây dựng phân điện tại Tranh Minh chủ thành, chiêu mộ tân binh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

Diệp Hoàn Sinh cười cười nói.

“Ha hả, bản thân ta cảm thấy những người đã biết Tân Nguyệt Địa chúng ta có một số không gian độc lập đặc thù, vì thế mới lặn lội đường xa đi một chuyến tìm kiếm vận may mà thôi.”

Triêu Lãnh Xuyên lại suy nghĩ theo một hướng khác.

“Ừ, nói cũng đúng. Thật ra còn có một phần lớn người không biết Tân Nguyệt Địa chúng ta có Thánh vực tồn tại.”

Thẩm Mặc gật đầu nói.

“À, Sở Mộ đi đâu rồi?”

Băng Lam nhìn quanh một vòng lại không thấy bóng dáng Sở Mộ.

“Phu thê hắn đang có mâu thuẫn nội bộ, hai người này trước giờ tình cảm rất tốt, rất ít khi thấy bọn họ chơi trò hờn dỗi kiểu này. Ha ha, đúng là rất có ý tứ!”

Bàng Duyệt không tim không phổi nói giỡn một câu.

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn sang Bàng Duyệt.

Triêu thái tử liếc mắt nhìn Bàng Duyệt, cười nhạt nói:

“Bàng Duyệt, ngươi nghĩ chuyện này vui lắm sao?”

Bàng Duyệt ý thức được phương thức nói chuyện của mình có gì đó không đúng, nàng mắc cỡ đỏ bừng cả mặt, vội vàng giải thích:

“Ta chỉ cảm thấy bọn họ chơi thật tốt, các ngươi không nên loạn tưởng.”

Băng Lam vốn muốn tự mình khai thông cho Diệp Khuynh Tư, nhưng gần đây quả thật có rất nhiều chuyện cần nàng xử lý. Vì thế Băng Lam không thể rút ra một chút thời gian lo lắng việc riêng tư. Nhưng nói đi thì nói lại, đây vốn là chuyện tình của người trẻ tuổi, nàng lẫn vào chưa chắc thích hợp.

Thật ra Băng Lam cũng đã nhìn ra nguyên nhân trong đó, nàng chỉ lo lắng một điểm duy nhất, chính là Sở Mộ đần độn không biết cách điều hòa tâm tư cho Diệp Khuynh Tư.

“Ồ, bọn họ là sao vậy? Phu thê hờn dỗi là sao? Sở Mộ có tình nhân mới à?”

Triêu Lãnh Xuyên nhỏ giọng nói, tâm tình hắn cũng bắt đầu hứng thú với chuyện này.

Đám người lập tức khinh bỉ nhìn Triêu Lãnh Xuyên, sự thật chứng minh rõ ràng vấn đề tình cảm của Triêu Lãnh Xuyên còn thấp hơn Sở Mộ, thấp đến mức đáng sợ. Hắn lấy cái gì để cười người ta?

“Chuyện này còn hỏi sao? Nhất định là chuyện tình tiểu công chúa rồi.”

Diệp Hoàn Sinh là người đầu tiên phá vỡ tình thế im lặng.

“Là nàng hả? Kẻ ngu cũng nhìn ra tiểu công chúa thích Sở Mộ, hơn nữa Sở Mộ và tiểu công chúa nhận thức còn sớm hơn…”

Bàng Duyệt nhanh nhẩu nói chen vào.

“Ha ha, chúng ta cá cược đi. Ta áp tiểu công chúa có thể thắng, các ngươi áp ai?”

Diệp Hoàn Sinh bỗng nhiên cười phá lên, vung tay ném một quả Huyền Tinh lên trên bàn.

Chúng nhân toàn bộ im lặng, Bàng Duyệt nhìn chằm chằm Diệp Hoàn Sinh, lạnh lùng nói:

“Khuynh Tư là muội muội ngươi, ngươi đây có phải quá vô tâm không?”

Diệp Hoàn Sinh lẽ thẳng khí hùng nói:

“Muội muội thì sao? Loại chuyện này vốn là tình cảm của người ta, ta đây chỉ là phân tích khách quan.”

Những người ở nơi này nhận thức Sở Mộ tại Thiên Hạ thành, Diệp Hoàn Sinh thì quen biết sớm hơn một chút. Thời điểm ở Thiên Hạ thành hoặc nhiều hoặc ít đã biết quan hệ mờ ám giữa Sở Mộ và tiểu công chúa, bao gồm cả tràng phong ba Thiên Hạ Bán Ma cũng vô cùng rõ ràng. Hắn cảm thấy Sở Mộ không thể nào vô tình như vậy, nhất là hắn còn tận mắt nhìn thấy tiểu công chúa tự sát trước mắt mình. Dưới tình huống này, lực lượng cảm xúc xung kích đối với một người sẽ lớn hơn rất nhiều.

“Ta áp Khuynh Tư.”

Bàng Duyệt cực kỳ khinh bỉ thái độ làm người của Diệp Hoàn Sinh, nàng quyết định lựa chọn lập trường của mình.

“Ta cũng áp Khuynh Tư thắng.”

Thẩm Mặc bu vào tham gia náo nhiệt.

Chúng nhân đều đã bày tỏ thái độ, số phiếu tự nhiên là Diệp Khuynh Tư chiếm đa số.

Đến phiên Trữ Mạn Nhi, tất cả mọi người đều mỉm cười mị mị nhìn vào nàng.

“Quên đi, nàng áp chính nàng.”

Diệp Hoàn Sinh thấy nàng chậm chạp không trả lời, lập tức hồi đáp dùm cho nàng.

Trữ Mạn Nhi nhất thời đỏ bừng cả mặt, trong lòng muốn giải thích nhưng không biết nên nói gì cho tốt.

Diệp Hoàn Sinh vốn là người ưa thích gây chuyện, thời điểm đáng ghét sẽ đáng ghét đến cùng cực.

Trữ Mạn Nhi mắng thầm:

“Không nói lời nào có thể nhịn chết hay sao, chán ghét!”

Băng Lam cúi đầu uống trà, nàng là người thông minh, đối với chuyện này giữ vững trầm mặc mới tốt.

Dĩ nhiên, trong lòng Băng Lam cũng đã có đáp án. Nàng cảm thấy hai nữ tử này đều tốt như nhau, cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân Sở Mộ, có thể bắt được người nào hay người nấy. Nàng là mẫu thân hiển nhiên không ngại con dâu quá nhiều, chỉ âm thầm cầu nguyện Sở Mộ khôn hơn một chút, đừng để người nào trôi tuột đi mới tốt.

Hai ngày sau mới đến vòng đấu tiếp theo, Liễu Băng Lam bận rộn sự tình Lãnh Thổ viện và phân điện tại Tranh Minh chủ thành.

Lần này Thẩm Mặc cùng nhau đi tới, Băng Lam quyết định để cho hắn xử lý công vụ ở Tranh Minh chủ thành.

Thẩm Mặc tự thân thực lực không phải rất mạnh, chỉ có điều hắn có năng lực quản lý xuất chúng. Tính cách trầm ổn, tĩnh táo vô cùng thích hợp với chức vụ điện chủ.