Chương 1186: Tấn Cấp! Hồn Tể Sở Mộ! (P2)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

– Ngươi biết phương hướng trở lại đi sao, ngươi về trước đi.

Lục Ngọc Cầm một lần nữa nhảy đến trên người Vân Tiên Giao Vĩ Loan.

Vân Tiên Giao Vĩ Loan vỗ lên một mảnh lớn vân vụ, rất nhanh đã bay lên trên cao không, hóa thành từng đạo bạch quang hướng phía đám thành viên Ám Tông Vạn Trọng phương hướng đuổi theo.

– Tốc độ thật nhanh.

Sở Mộ ngửa đầu nhìn Lục Ngọc Cầm rời đi.

Con Vân Tiên Giao Vĩ Loan này của Lục Ngọc Cầm cũng không biết là có cấp bậc gì, tốc độ muốn so với Vong Mộng nhanh hơn gần chục lần. Lấy loại tốc độ này đuổi theo, phỏng chừng thật có thể đủ đuổi kịp bọn họ.

Lục Ngọc Cầm sau khi rời khỏi, nghi hoặc ghé vào trên vai Sở Mộ, rất nghi hoặc nhìn Sở Mộ, sau đó nhỏ móng vuốt nhỏ, bày ra bảy cái móng vuốt, trong mắt tràn đầy nghi hoặc phát sinh tiếng kêu gọi.

Mạc Tà là muốn nói cho Sở Mộ, người đào tẩu rõ ràng là bảy người, bao gồm Vũ Sa ở bên trong.

– Rất nhanh sẽ biến thành sáu.

Sở Mộ nhếch miệng cười nói.

Nếu đã bước vào đến Hồn Tể cấp, Vũ Sa lại trốn chỗ nào được nữa?

Chú ngữ chậm rãi niệm lên, Sở Mộ hiện tại triệu hồi chú ngữ cự ly đúng là phi thường rộng lớn. Vũ Sa còn không có bước vào không thể gọi trở lại.

– Trở lại đi sao!

Chú ngữ triệu hồi niệm ra, đệ nhất hồn ước của Sở Mộ lập tức xuất hiện quang trạch, hóa thành một đạo tinh thần ba động cường liệt. Truyền vào trong thế giới tinh thần của Vũ Sa.

….

– Bệ hạ, người tiếp theo dự định nắm trong tay Vân Cảnh?

Đà chủ Vạn Trọng có chút kinh ngạc nói rằng.

Vạn Trọng nhớ kỹ trước đây nàng đã đối với những quyền lực này cũng không có nhiều hứng thú. Vì sao đột nhiên muốn đem Vân Cảnh khống chế ở trên tay, lẽ nào Vân Cảnh có địa phương nào đặc thù?

– Không đơn giản là Vân Cảnh.

Vũ Sa thoáng để lộ ra dã tâm của chính mình, nàng phải để bản thân Vạn Trọng, hiện tại Vũ Sa đã không phải giống như lúc trước mặc cho người khác xâu xé nữa!

– Cái này… Hình như không phải đơn giản như vậy.

Đà chủ Vạn Trọng nghi hoặc nhìn Vũ Sa, chung quy cảm giác vị nữ tử này cùng với Vũ Sa mà trước đây hắn nhận thức có rất nhiều chỗ bất đồng.

– Ta đã bố trí một ít, ngươi cứ theo lời ta nói mà làm là được.

Vũ Sa nói rằng.

Bất quá, ngay khi Vũ Sa dự định đem kế hoạch nắm giữ Vân Cảnh triển khai, bỗng nhiên nàng cảm giác được một cổ tinh thần ba động cường liệt trùng kích thế giới tinh thần của nàng.

Vũ Sa cảm giác đau đầu một trận đến muốn nứt ra, trên người không hiểu nổi lên quang trạch úy lam sắc.

Dưới chân nàng xuất hiện một đồ án hồn ước úy lam sắc, đồ án này cưỡng ép đem nàng hút kéo vào bên trong, để Vũ Sa đang ở trên cao cũng tâm sinh sợ hãi đến hoa dung thất sắc.

– Như thế nào có khả năng…hắn làm sao có thể!

Vũ Sa sắc mặt tái nhợt khó có thể tin dưới chân xuất hiện đồ án hồn ước nắm giữ lực lượng ràng buộc linh hồn cường đại này.

– Ta nhớ không lầm mà nói, vừa rồi ngươi nói những thứ dằn vặt kia kỳ thực căn bản không tính là cái gì?

Thanh âm ma quỷ của Sở Mộ ở trong thế giới tinh thần của Vũ Sa quanh quẩn vang lên, để thân thể nàng kịch liệt run rẩy.

– Ngươi đã đề thăng, mang đến cho ta chỗ tốt rất lớn, lại thêm linh hồn trùng kích, thôi ba trục lãng…Ừm, phương diện nghiêm phạt, vậy thì thân phận cao ngạo ngươi cần phải kiếm cái gì phù hợp mới được. Có thể nhìn cường độ ma diễm có thể đến cảnh giới gì rồi.

Trạm lam sắc quang trạch bao vây lấy trên người Vũ Sa, Vũ Sa cắn răng một cái, dùng tinh thần của bản thân chống cự lại.

Quang trạch chậm rãi ảm đạm đi, Vũ Sa cưỡng ép từ trong đồ án triệu hồi đi tới, trên người cũng đã đổ mồ hôi nhễ nhại.

– Ngài làm sao vậy?

Đà chủ thân thiết hỏi.

Vũ Sa căn bản không có thời gian trả lời, bởi vì đệ nhị chú ngữ triệu hồi của Sở Mộ đã xuất hiện ở dưới chân nàng.

Ký kết hồn ước bản thân đã nắm giữ tính cưỡng chế. Sở Mộ và Vũ Sa ký kết hồn ước lại là hồn sủng hồn ước chứ cũng không phải là hồn ước bình đẳng. Như vậy dưới tình huống thực lực không chênh lệch quá lớn, người chủ đạo thủy chung đều là Sở Mộ. Sở Mộ chính là chủ nhân của nàng, mặc cho Vũ Sa tư tưởng có kiên định với ngoan cố cỡ nào, linh hồn của nàng chung quy vẫn là người hầu của Sở Mộ.

– Triệu hồi hồn sủng là không cần tiêu hao hồn lực, ngươi chống lại một lần, nghiêm phạt dành cho ngươi sẽ nặng thêm một tầng. Chính ngươi cân nhắc kiêu ngạo của ngươi đáng giá mấy tầng đi sao!

Thanh âm của Sở Mộ chậm rãi bay tới.

Sở Mộ có thể vô hạn thi triển triệu hồi chú ngữ, Vũ Sa lại muốn tiêu hao đại lượng tinh thần lực đến chống lại Sở Mộ triệu hồi. Cứ như vậy tiêu hao xuống phía dưới, cuối cùng khẳng định vẫn là bị kéo trờ lại.

Ánh mắt của Vũ Sa phẫn nộ phẫn nộ đã sắp phun ra hỏa diễm rồi. Nàng không muốn trở lại trong ma diễm lao tù không có ngày tháng kia, lại càng không muốn thừa thụ loại dằn vặt sống một ngày bằng một năm kia. Nàng còn có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn làm, kiên quyết sẽ không trở thành nô lệ của một nhân loại!

– Mang ta rời khỏi, mau mau, mang ta rời khỏi, càng xa càng tốt!

Vũ Sa đối với Vạn Trọng ra lệnh nói.

Vạn Trọng cũng không có bất cứ chần chờ gì, khống chế hồn sủng của hắn cấp tốc bay về phía bầu trời, hướng tới phương hướng cách xa Sở Mộ cấp tốc bay lượn đi.

Trạm lam sắc quang mang vẫn như trước đang lóe ra. Vạn Trọng có chút vô cùng kinh ngạc nhìn dưới chân Vũ Sa.

Hồn Sủng Sư đối với loại quang trạch này khá là quen thuộc. Đây chính là hồn ước chú ngữ.

Thế nhưng Vạn Trọng không rõ, thân là nhân loại, trên người Vũ Sa vì sao gặp phải loại đồ án triệu hồi này, cái này chỉ xuất hiện trên người những con hồn sủng bị triệu hồi kia mà thôi.

– Bệ hạ, người…. Người có khỏe không?

Vạn Trọng nhìn Vũ Sa sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, chính mình đồng dạng lòng nóng như lửa đốt.

– Vạn… Vạn Trọng… Ngươi hiện tại nghe kỹ cho ta.

Thanh âm của Vũ Sa trở nên có chút run rẩy và suy yếu. Nàng biết nàng đã không thể lại kiên trì thêm được mấy lần chú ngữ triệu hồi nữa.

Vạn Trọng vội vàng quỳ xuống dưới, lo nghĩ bất an nói rằng:

– Bệ hạ. Người đến tột cùng là làm sao rồi? Là ai đối với người hạ chú ngữ, Vạn Trọng lập tức sẽ đi giết hắn! Vạn Trọng đã không phải Vạn Trọng năm xưa, đã có năng lực bảo hộ bệ hạ. Cho dù hiện tại không đủ, tương lai cũng nhất định có thể! Vạn Trọng dùng sinh mệnh thề sẽ không để người lại bị bất cứ thương tổn gì nữa, cầu người nói cho ta biết!

Nhìn cố nhân này vẫn còn chấp nhất như thời thiếu niên. Khóe miệng Vũ Sa nổi lên một tia khổ sáp nói:

– Nếu như ta cũng không phải là ta năm xưa nữa. ngươi có còn nguyện ý thuần phục ta hay không?

Vạn Trọng thất thần, quy củ ngẩng đầu nhìn Vũ Sa.

– Vạn Trọng đã rơi xuống, nhưng thề tuyệt không thay đổi!

Vạn Trọng trịnh trọng nói rằng.

Vạn Trọng cúi đầu như một vị kỵ sĩ thuần phục công chủ thành kính trang nghiêm như vậy.