Chương 1009: Không Ngờ Lấy Một Địch Hai. (P2)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

Chiến Dã chạy trốn cũng không có dừng lại, rất nhanh đã kéo dài khoảng cách với hai sinh vật chúa tể, lao ra khỏi phạm vi của băng sóng rơi vào trong đống tuyết.

Trong lần giao phong đầu tiên này Chiến Thú Mặc Dã đã mang không ít thương thế, sau khi người Tam đại cung điện nhìn thấy lại lắc đầu thở dài, trong nội tâm cảm thấy thăng bại trận đấu này không còn bàn cãi gì nữa.

– Giãy dụa như vậy không có ý nghĩa gì, chẳng bằng buông tha đi, Sở Phương Trần có thêm một sinh vật tiếp cận cấp chúa tể thì chúng ta chưa hẳn sợ Hồn Minh.

Đồ Tôn Kha Ẩm đưa mắt nhìn qua Liễu Băng Lam, mở miệng nói ra.

Liễu Băng Lam cũng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào con Chiến Thú Mặc Dã không rõ kia.

Mặc dù không có nhìn thấy phương thức chiến đấu của Chiến Thú Mặc Dã nhưng Liễu Băng Lam nhớ mang máng con Chiến Thú Mặc Dã này có được năng lực phi thường cường đại, cụ thể là cái gì thì phải tiếp tục chiến đấu mới biết được.

– Chúng ta nên tin tưởng Sở Phương Trần a.

Thời điểm này Bàng Hình Bàng nguyên lão lại mở miệng.

Tất cả mọi người lộ ra thần sắc nghi hoặc khó hiểu, ánh mắt rơi vào người Bàng nguyên lão.

Bàng nguyên lão ý thức được chính mình nhiều lời sẽ bất lợi với Sở Mộ, vẫn im lặng, trong đầu nhớ tới tình cảnh Chiến Thú Mặc Dã vẫn còn là cấp Đế Hoàng đã đi khiêu chiến Huyết Man Chập Long, trong nội tâm âm thầm nói thầm:

– Lúc này không biết đại tới cảnh giới gì?

Trên bờ vai của Băng Thương Chi Vương, trên mặt Ngô Quảng hiện ra thần sắc khinh miệt nặng nề, còn tưởng rằng Chiến Thú Mặc Dã rất mạnh chứ, thì ra cũng không hơn gì cái này, xem ra Sở Phương Trần đúng là phô trương thanh thế mà thôi!

– Giết nó trong vòng một phút!

Ngô Quảng nhìn hồn sủng của mình và ra lệnh!

Băng Thương Chi Vương phiêu phù trên ngàn vạn bông tuyết, thao túng lực lượng tuyệt đối của băng tuyết, nhìn qua vị trí của Chiến Dã chỗ tiến hành công kích cuồng bạo.

Băng tuyết vô tình khổng bố hóa thành sát nhận, một nhúm lại một nhúm, mỗi một sát nhận rơi xuống đều làm cho người ta cảm thấy lạnh giá, hình như là đâm vào thân thể của mình.

Trong băng tuyết sát nhận này Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương dựa vào hủy diệt hồn ảnh liên tục công kích, trong lúc nhất thời băng tuyết sát nhận đầy trời cùng cơ giác hồn ảnh, lực lượng khủng bố không ngừng oanh sát không gian, đem khu vực Chiến Dã hóa thành chiến trường hỗn loạn.

Nhìn thấy Chiến Dã của Sở Mộ liên tục bị công kích, Mục Thanh Y âm thầm sốt ruột cho Sở Mộ, cố ý liếc hắn một cái.

Nhưng mà Mục Thanh Y phát hiện Sở Mộ thờ ơ với quá trình này, thậm chí khóe miệng còn tươi cười lạnh lẽo, cười nhạo địch nhân vô tri và ngu xuẩn!

Mục Thanh Y không biết Sở Mộ lấy đâu ra tự tin và cuồng ngạo như thế này, phải biết rằng lực lượng của hai chú tể ngay cả Quan Hoàng Vương của nàng cũng không thể ngăn cản, nếu không áp dụng biện pháp gì đó thì Chiến Thú Mặc Dã nhất định sẽ bị giết chết!

– Hống hống hống!!!!!!!

Thời điểm Mục Thanh Y lo lắng và nghi hoặc vạn phần thì con Chiến Thú Mặc Dã kia đã rống to trong công kích cuồng bạo nãy giờ.

Ngay sau đó Mục Thanh Y phát hiện một kỹ năng như ô quang cương mãnh bao trùm lại, lao như bay về vị trí của Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương!

– Bá!!!!!!!

Ánh rạng đông của tử thần hiện ra, phi thường chuẩn xác xoẹt qua phần bụng bị ăn mòn của Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương lúc nãy, lập tức máu tươi giống như núi vỡ đê tuôn ra ngoài!!

– Ùm…ụm bò….ò… ~~~~~~~~

Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương lập tức phát ra tiếng gầm gừ thống khổ, thân thể của nó lay động suýt nữa té trên mặt đất!

Nhìn thấy Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương bị tập kích bị thương, những người cho rằng Chiến Thú Mặc Dã tử vong đều sửng sốt.

Hai đại chúa tể liên tục công kích tới tấp, Chiến Thú Mặc Dã này vẫn có thể phản kích, chẳng lẽ những công kích kia không có hiệu quả với nó hay sao?

Nhưng mà trên người Chiến Thú Mặc Dã xuất hiện rất nhiều vết thương, rõ ràng cho thấy toàn bộ những công kích đó đánh lên người của nó.

Biểu hiện trên mặt của Ngô Quảng lúc này khó coi không ít, thời gian một phút không những không đánh chết đối thủ, ngược lại còn bị phản kích sắc bén!!

– Rống rống!!!!!!

Chiến Dã công kích không có chấm dứt, thừa lúc Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương đứng không vững thì nó đạp lên người của đối thủ, lại phát đông công kích về phía Băng Thương Chi Vương ở bên kia!

Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương ngã xuống Chiến Dã đạp một cái lên mặt đất, mặt đất nứt vỡ còn hình thành chấn động không đánh lên người Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương!

Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương lúc này thân thể lảo đảo biên độ lớn, mà Chiến Dã nắm chắc thời cơ đạp một cái thân thể đã sớm biến mất trên mặt đất, hóa thành một đạo quang nhận lăng lệ ác liệt lần nữa chém vào phần bụng của Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương!

– Được một tấc lại muốn tiến một thước!

Trong mắt Ngô Quảng hiện ra một tia thần sắc giận dữ, nhìn Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương đưa ra mệnh lệnh.

Hào quang trên người Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương lại sáng lên, lúc này không hiển hóa hồn ảnh thành vũ khí tiến công, hồn ảnh lại quấn lên phần bụng bị thương của Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương, ánh sáng cổ xưa hình thành khải giáp bảo hộ miệng vết thương đang phun máu kia.

– Khanh!!!!!!!

Trảo của Chiến Dã lúc này như đánh lên kim loại phát ra âm thanh nặng nề chói tai.

Trên khải giáp hồn ảnh xuất hiện dấu móng vuốt, nhưng mà miệng vết thương trên bụng Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương không có mở rộng ra, hiển nhiên Chiến Dã công kích bị khải giáp hồn ảnh ngăn cản toàn bộ!

– Chiến Dã, né tránh sau lưng!

Thời điểm này âm thanh Sở Mộ chỉ huy vang lên.

Chiến Dã đang nhìn qua hồn ảnh hóa thành khải giáp và định lui lại phía sau, dù sao Băng Thương Chi Vương cũng không phải bài trí, kỹ năng cấp chúa tể công kích vừa rồi làm cho nó vô cùng đau đớn!

Chiến Dã động tác tấn mãnh, thân kinh bách chiến nó đã sớm thói quen cùng loại này so với chính mình đẳng cấp cao sinh vật chiến đấu, tốc độ bay nhanh theo đấu thiên cơ giác ngưu thú trước mặt biến mất!

Quả nhiên một lát sau kỹ năng băng hệ của Băng Thương Chi Vương cũng lao tới, cơ hồ là xoẹt qua người của Chiến Dã.

Trông thấy Chiến Dã né tránh công kích thì Sở Mộ âm thầm gật đầu, ý thức chiến đấu của Chiến Dã đã vô cùng mạnh mẽ. Chỉ sợ chính mình không cần nói rõ nó cũng ý thức được một kích không thành thì lâm vào xu thế bị bao vây.

Nhưng mà Sở Mộ có được dị đồng có thể thấy rõ động tác của hai đại chúa tể, dụng tâm linh chỉ huy chiến đấu va nhìn chung thế cục, đối với Chiến Dã mà nói càng thêm có lợi!

– Chạy trốn rất nhanh!

Ngô Quảng đứng trên người Băng Thương Chi Vương, con mắt nhìn chằm chằm vào chiến thú ô sắc kia, hừ lạnh một tiếng.

Chạy trốn nhanh hơn nữa thì như thế nào, sinh vật không có đến cấp chúa tể thì cuối cùng cũng không thể động thủ với Băng Thương Chi Vương. Ngô Quảng dám thề tiếp tục thêm một phút đồng hồ thì Chiến Thú Mặc Dã nhất định sẽ biến thành thi thể.