Quyển 2 - Chương 866: Hai Mươi Năm - Một Kiếp Luân Hồi (hạ)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

Ngoại ô Vạn Tượng thành.

Rừng cây dương lan tràn kéo dài tới tận chân trời, làn gió mùa thu thổi qua ngọn cây biến thành một mảnh đại dương gợn sóng, cảnh tượng tráng lệ, hùng vĩ khiến cho người ta như mê như say.

Ở trên một tán cây cao nhất, một gã nam tử im lặng nhìn lên trời cao, thân hình hắn khẽ lắc lư từng nhịp theo cành cây di động.

“Viên Tuế!”

Ánh mắt gã nam tử nhìn xuống, xuyên thấu qua rừng cây rậm rạp lập tức thấy một gã nam tử trung niên chạy tới như bay.

“Bạch Ngữ!”

Gã nam tử dưới đất ngẩng đầu nhìn lên, cái người ở trên kia từng là thần tượng của hắn, cường đại đến mức làm cho hắn sùng bái vô hạn.

Hai mươi năm trước, gã nam tử này ngang trời xuất thế đánh bại toàn bộ Hồn sủng sư tối cường trong Vạn Tượng Cảnh, bao gồm cả hắn trong đó.

Dung mạo người này vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng đầu tóc đã tuyết trắng, đôi tròng mắt thương nhiên tựa như trải qua vô tận luân hồi, xuyên thấu sinh tử mang đến áp lực khổng lồ cho người đối diện.

“Đây là…”

Gã nam tử tên là Viên Tuế bất chợt nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp nằm yên tĩnh dưới mặt đất.

Nàng đeo khăn che mặt bằng lụa phất phơ theo làn gió, nhưng vẫn không thể che hết dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, làn da trắng ngần không tỳ vết như là một đóa hoa sen trôi nổi trên mặt hồ.

“Nàng thế nào?”

Bạch Ngữ nhàn nhạt hỏi một câu.

“Rất giống, rất giống! Nàng là nữ nhi của các ngươi?”

Viên Tuế ngó chừng thiếu nữ hồi lâu, thần sắc có vẻ thất thần hỏi nhỏ.

“Ừ!”

Bạch Ngữ gật đầu nói.

Viên Tuế lâm vào trầm mặc, hắn có thể cảm giác được cho dù nữ tử này xinh đẹp tới mức nào, cho dù nhan sắc mỹ lệ tuyệt luân khiến người tâm động. Nhưng hiện tại nàng đã không còn bất kỳ dấu hiệu tính mạng này, mà chỉ thuần túy là một cỗ thi thể lạnh băng mà thôi.

“Là nàng giúp ta tỉnh lại trong băng thạch suốt hai mươi năm. Bạch Ngữ ta bây giờ không muốn truy cứu bất cứ trách nhiệm hay là thù hận gì, ta chỉ muốn biết phương pháp xuyên qua Cấm Vực.”

Giọng nói Bạch Ngữ rất bình thản, nhưng ngữ khí kiên định dị thường.

Viên Tuế trầm mặc suy nghĩ, hồi lâu sau mới mở miệng nói:

“Ngươi chỉ muốn cứu sống nàng?”

“Nếu ta muốn giết người sẽ không chủ động gặp mặt Hùng Thủ đại nhân.”

Ánh mắt Bạch Ngữ nhìn lướt qua Vạn Tượng thành rộng lớn, hùng vĩ khuất tầm mắt, ngữ khí tăng thêm mấy phần ngạo nghễ.

Trên mặt Viên Tuế bỗng nhiên hiện ra nét khổ sở khó tả.

Đã qua hai mươi năm rồi, gã nam tử này bị đóng băng gần hai mươi năm, thực lực không hề tinh tiến, nhưng mà hiện tại chính mình có mấy thành nắm chắc đánh bại hắn?

“Ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng ngươi tốt nhất không nên trở về đây. Bởi vì người kia…”

Hùng Thủ Viên Tuế thở dài một hơi, giọng nói dần dần trầm trọng.

“Chuyện này do ta quyết định, không phải là hắn!”

Nói xong câu đó, ánh mắt Bạch Ngữ rơi xuống người Viên Tuế.

Viên Tuế cũng ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt hắn chính là một đời Ma Đế, cường giả mạnh nhất Yểm Ma cung lừng lẫy một thời.

Thời gian như thoi đưa, một người có dã tâm như vực sâu không đáy, thiên phú tu luyện siêu việt thường nhân. Nhưng hôm nay hắn chỉ là một phụ thân tan nát cõi lòng, ước muốn duy nhất chính là cứu sống nữ nhi của mình.

“Bất kể ngày khác có phát sinh chiến đấu sinh tử hay không, ngươi vẫn là đại ca mà Viên Tuế ta tôn kính nhất!”

Viên Tuế chậm rãi nói.

Bạch Ngữ nhìn thoáng qua gã nam tử quen thuộc và xa lạ này, ngày hôm qua hắn chỉ là một thiếu niên quật cường lấy việc đánh bại mình làm mục tiêu. Thế mà chỉ ngủ say một đêm, ngày hôm nay hắn đã trở thành thủ lĩnh Tứ Hùng. Tựa như thời điểm hắn vừa thức tỉnh không thể nào tin nổi mỹ nhân trước mắt chính là nữ nhi của mình, không ngờ được nàng đã trưởng thành nhanh như thế. Hơn nữa, dung mạo và khí chất của nàng giống hệt mẫu thân. Hết thảy mọi thứ đều thay đổi, cho dù quen thuộc đến mấy cũng biến thành xa lạ, tựa như hắn được sinh ra một lần nữa.

“Ta đi!”

Bạch Ngữ thản nhiên nói.

“Được, nơi này đã không thể chứa nổi ngươi!”

Viên Tuế xoay người rời đi, thân ảnh từ từ biến mất bên trong rừng rậm.

Viên Tuế không vội, một mình một người lẳng lặng bước đi trong rừng rậm mê mang, khung cảnh này giống như cõi lòng của hắn, mừng rỡ, vui sướng, hay là chua chát đắng cay?

Bạch Ngữ đến tuy nằm ngoài dự liệu nhưng Viên Tuế không hề ngạc nhiên, hắn tin tưởng Bạch Ngữ sẽ không vọng động như hồi còn trẻ. Nhưng đồng thời cũng cảm thấy bất ngờ, bởi vì hắn nhìn thấy tình cảm chân thành của người kia, một vị cường giả đỉnh thiên lập địa trước kia đã mất, hiện tại chỉ còn lại một người phụ thân đau khổ tột cùng dốc toàn lực truy tìm phương pháp hồi sinh nữ nhi.

Viên Tuế biết Ma Đế Bạch Ngữ không chỉ đau lòng vì nữ nhi của mình, hơn nữa phần nhiều chính là áy náy vì không hoàn thành ký thác của hôn thê trước khi chết.

Có lẽ trên đời này chỉ có duy nhất Viên Tuế biết được nguyên nhân Ma Đế Bạch Ngữ khiêu chiến Yểm Ma lão tổ.

“Thế nào rồi?”

Một thanh âm mềm mại như tơ trời vang lên bên tai Viên Tuế, chẳng qua là thanh âm này không có một chút sắc thái tình cảm khiến cho Viên Tuế nhíu mày vì bị cắt ngang dòng suy nghĩ.

“Hắn chỉ muốn cứu sống nữ nhi!”

Viên Tuế ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy một vị nữ tử đeo mặt nạ vàng kim bước xuống.

“Hắn có khả năng nói dối không?”

Nữ tử đeo mặt nạ hỏi.

Viên Tuế lắc đầu, cặp mắt kia không thể lừa gạt người khác. Nhất là khi hắn nhìn xuống nữ nhi của mình, tình cảm hiện rõ trong đôi mắt làm sao có thể giả tạo?

“Bớt được một tai họa ngầm.”

Nữ tử kia thản nhiên nói.

Nói xong câu đó, nàng lập tức xoay người rời đi, tấm áo choàng hoa lệ bó sát không thể giấu nổi hình dáng thướt tha của nàng.

“Ngươi biết Chu Triêu đã chết chưa?”

Nữ tử không quay đầu lại, thanh âm nhẹ nhàng truyền tới Viên Tuế.

“Hả? Ai giết?”

Hùng Thủ Viên Tuế nghe thế liền sững sờ kinh hãi, hai hàng chân mày cau lại thành một đường thẳng tắp.

“Ta nhớ là Linh thành vốn không có người nào có khả năng giết hắn.”

Nữ tử tiếp tục nói.

“Nếu như Bạch Ngữ ở chỗ này đã chứng minh hắn không có giết chết Chu Triêu. Vậy đó là ai?”

Viên Tuế lại hỏi tới.

Hiện tại Vạn Tượng Cảnh đang ở thời kỳ náo động, cho dù có chết một số người cũng không có gì kỳ quái. Nhưng mà Viên Tuế biết rõ thực lực Viên Tuế, trong ba thế lực lớn ngoại trừ Lê Hồng ra, những người khác phải lập thành đội ngũ mới có cơ hội giết hắn.

“Nghe nói gần đây ba thế lực lớn đào tạo ra một gã thanh niên cao thủ.”

“Ừ, là Sở Phương Trần. Thế nhưng, tạm thời không thể làm nên chuyện gì. Một con tép hơi lớn có thể nhấc lên bao nhiêu sóng gió!”

———

Hải vực xa xôi ở phương tây, trên một mảnh đại dương mịt mờ rộng lớn khôn cùng.

Sương mù màu tím tràn ngập khắp mặt biển xanh lam tạo thành một bức họa tuyệt đẹp giúp lòng người thư thái.

Sương mù theo làn gió thổi qua không ngừng xoay tròn hóa thành vô số hình thù kỳ ảo. Màn sương mù bao trùm một phần năm hải vực, từ cổ chí kim không một ai biết được bên trong đó rốt cuộc che giấu bí ẩn gì.

Lúc này là thời điểm sương mù nhạt nhất, dùng mắt thường sẽ thấy được đường viền hải đảo như ẩn như hiện cách đó rất xa.

Trên mặt biển bên ngoài màn sương mù là một sinh vật toàn thân đen nhánh, ánh mắt nó đang nhìn tới hải đảo lộ vẻ mừng rỡ.

Là nơi này…

Trải qua thiên tân vạn khổ, vượt qua Hằng Hải vô biên vô hạn tìm kiếm rốt cuộc nó đã tìm đến nơi này.

Nơi này là Yêu Linh quốc độ, là Yêu Linh thánh địa trong mơ của tất cả Yêu Linh.

Nơi này chính là Yêu Trủng.

Dạ thậm chí có thể cảm giác được khí tức Yêu Linh nồng nặc, không ai biết được khối tịnh thổ này tồn tại bao nhiêu năm tháng. Nhưng ẩn sâu trong huyết thống Yêu Linh lưu lạc luôn luôn tồn tại dấu vết mơ hồ, từ khi ra đời đã bắt đầu sinh ra khát vọng tìm đến nơi này.

Giờ phút này, ánh mắt Dạ không ngừng lóe lên quang mang hưng phấn.