Chương 1130: Bắt Một Ít Về Cải Tiến Hậu Đại. (P1)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

Nhưng mà thời điểm nhìn thấy nữ nhân mặc xiêm y cánh hoa màu xanh đứng ở nơi này, nàng lập tức có cảm giác tự hổ thẹn, loại mỹ mạo hoàn mỹ không tỳ vết này ngay cả nữ nhân cũng không kháng cự được, loại khí chất cao quý ngạo nghễ này giống như tuyết liên đang nở rộ trên đỉnh băng sơn, như vậy là xa không thể chạm tới.

Lam Nhiêu rất khó tưởng tượng nơi này có một nữ nhân giống như thiên tiên thế này.

Càng làm cho nàng kinh ngạc không thôi là nữ nhân vô cùng dịu dàng này ngoan ngoãn này lại đứng bên người Sở vương, vị Sở vương này căn bản không có động tâm chút nào.

– Ta đã biết rõ.

Sở Mộ không cho Lam Nhiêu nói thêm gì nữa, mở miệng nói:

– Qua lần này ta sẽ rời đi, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì hy vọng Lam tiểu thư kịp thời ra tay viện trợ.

– Tự nhiên… Đó là tự nhiên, chúng ta tới đây là thủ hộ khối lãnh thổ này.

Lam Nhiêu lại hiện ra thần sắc tươi cười.

– Vậy thì… Vậy thì Lam Nhiêu xin được cáo lui trước.

Nhìn qua Lam Nhiêu chậm rãi rời đi, Triêu thái tử cố ý liếc mắt nhìn qua Đế Cơ Vũ Sa nhu thuận nghe lời đứng bên cạnh Sở Mộ, âm thầm cười nói:

– Nữ nhân này hình như bị tổn thương tự tôn a.

Sở Mộ cũng liếc mắt nhìn qua Đế Cơ Vũ Sa, phát hiện con mắt nữ nhân này xuất hiện một tia luân động.

– Ngươi dùng kỹ năng mị hoặc nàng?

Sở Mộ mở miệng hỏi.

– Không có.

Vũ Sa nói ra.

Nàng đích thật không có dùng mị thuật, nhưng mà bản thân của nàng có khí chất của hoa hệ thủy tổ, loại nữ nhân cố ý đùa bỡn nhan sắc này ở trước mặt của nàng sẽ sinh ra cảm giác như cữu vĩ thảo gặp được tuyết liên, càng so sánh ganh đua chuyện này thì tổn thương tự ti càng mạnh.

– Lại nói nếu đem ngươi ném tới Vân Cảnh thì ngươi có thể quấy Vân Cảnh long trời lỡ đất hay không?

Sở Mộ nói ra.

Con mắt Vũ Sa lóe lên, Vân Cảnh vốn là mục tiêu nàng định nuốt tiếp theo, nhưng mà nàng không ngờ ở thành Vạn Tượng nho nhỏ này lại bại trong tay Sở Mộ, nếu như Sở Mộ chịu thả nàng, muốn lấy được Vân Cảnh khẳng định cũng chỉ là vấn đề thời gian.

– Ta tùy tiện nói mà thôi.

Sở Mộ đoán được dã tâm của nữ nhân này, nhưng lại cố ý trêu đùa hí lộng nàng.

Triêu thái tử cùng Mục Thanh Y đều buông lỏng một hơi, nói thật bọn họ thật sự sợ Sở Mộ thả Thiện Ác Nữ Vương này, nữ nhân này mà được tự do thì không biết sẽ tai họa bao nhiêu người a.

– Chúng ta nên đi chuẩn bị một chút.

Mục Thanh Y nói ra.

Đã có ý định rời khỏi Vạn Tượng Cảnh, vậy thì có một việc Mục Thanh Y khẳng định phải bàn giao.

Triêu thái tử cũng cần thương lượng với các nguyên lão, trưởng lão của Tam đại cung điện một phen, dù sao hắn là người nối nghiệp tương lai, hắn cứ như vậy mà đi có chút không tốt.

– Cho ngươi thời gian tự do năm ngày.

Sở Mộ lườm qua Vũ Sa, nhàn nhạt nói ra.

Nói xong Sở Mộ đã đi ra khỏi cung điện, lưu lại Vũ Sa sững sờ tại chỗ.

– Cám… Cám ơn chủ nhân.

Vũ Sa vội vàng ôn nhu nói một câu, tuy nàng rất không muốn nói, nhưng xác nhận có được thời gian năm ngày này nàng phải đem làm tốt vay trò tiểu nữ nô dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời, bằng không thì sẽ bị tên kia thu hồi lại.

Đương nhiên Vũ Sa cũng rất khó hiểu, thằng này biết rõ mình có thòi gian ba ngày là có khả năng giãy thoát ra khỏi trói buộc, không ngờ còn có can đảm cho nàng.

Sở Mộ cho Vũ Sa lúc thời gian tu luyện với lý do rất đơn giản, thực lực của nàng tăng trưởng thì hồn niệm của hắn cũng tăng trưởng, về phần nàng có thoát ra khỏi trói buộc hay không, Sở Mộ cảm thấy hắn đặt thời gian áp chế nàng, không bằng đem tinh lực đặt vào tu luyện, dù sao kế tiếp đối mặt với địch nhân thực lực cũng mạnh mẽ, không có chút thực lực thì làm sao chống lại những người có ưu thế chủng tộc?

Về phần nữ nhân này có thể chạy mất hay không thì Sở Mộ ngược lại không quá lo lắng, chạy đi thì Sở Mộ cũng có thể bắt trở lại, huống chi hiện tại Thiện Ác Hoa Vương đã bị mình phong ấn hồn ước thứ hai, Vũ Sa muốn chạy chỉ có thể mang theo linh hồn nhân loại chạy trốn, Thiện Ác Hoa Vương còn trói buộc ở chổ Sở Mộ.

Không có Thiện Ác Hoa Vương thì bản thân Vũ Sa không phải hồn sủng sư, căn bản là không lật nổi sóng lớn gì cả.

Sáng sớm mười ngày sau.

Trong thành Vạn Tượng trang nghiêm hùng vĩ trong nắng sớm. Trên phố lớn ngõ nhỏ dần dần xuất hiện cư dân bận rộn.

Kẻ thù bên ngoài xuất hiện dường như không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng với nơi này, vẫn bảo trì trật tự và bình tĩnh sau chiến tranh.

Ngoài cửa đông có Sở Mộ ăn mặc đang giản đang đứng trên thảm cỏ xanh.

Mọi người hẹn gặp tại nơi này, sở dĩ không trực tiếp xuất phát từ Tam đại cung điện chủ yếu là không muốn làm cho người rắp tâm biết là bọn họ đã rời khỏi nơi đây, tạo thành một ít chuyện không cần thiết.

Đối ngoại Sở Mộ cùng bọn người Triêu thái tử tuyên bố đi lịch lãm rèn luyện, như vậy trên trình độ nhất định sẽ sinh ra lực chấn nhiếp.

– Sở Mộ, ngươi nói sẽ đi tới Thần Tông. Đem thành Vạn Tượng cùng Thiên Hạ Cảnh liệt vào lãnh thổ tư nhân của ngươi?

Diệp Hoàn Sinh hỏi thăm ý định của Sở Mộ, kết quả Sở Mộ lại trả lời như vậy.

Diệp Hoàn Sinh không biết Thần Tông là vật gì, hình như là một thế lực cường đại ở thế giới bên ngoài, có quyền trọng tài tuyệt đối, nhưng mà Diệp Hoàn Sinh có cảm giác, cảm thấy ngay từ đầu đã đưa tới đầu đầu sóng ngọn gió, có phải quá mức rêu rao như vậy a.

Sở Mộ có ý định như vậy, lần này tiến tới bên ngoài Vân Môn thì hắn có ba chuyện cần làm, hàng đầu chính là đem thực lực của hắn tăng cấp Hồn Tể, có được vốn liếng tăng thực lực lên.

Tận lực thu nạp khối Tân Nguyệt Chi Địa này làm lãnh thổ tư nhân của mình. Như vậy thì Sở Mộ ít nhất có thể bảo đảm không bị cường giả bên ngoài Vạn Tượng Cảnh cùng Thiên Hạ Cảnh tới giương oai.

Đương nhiên trong quá trình này Sở Mộ nhất định sẽ phải đi tìm Sở Thiên Mang, Sở Thiên Mang vẫn ở bên ngoài Vân Môn, như vậy nói rõ hắn không biết tin tức mình vẫn còn sống.

Tầm mười năm không thấy, Sở Mộ vẫn hy vọng có thể gặp lại phụ thân của mình.

– Sở Mộ, tất cả phải lấy an toàn làm trọng.

Liễu Băng Lam sâu kín nhìn qua Sở Mộ, nàng luôn có cảm giác không bỏ được. Mấy ngày nay nàng luôn hoảng hốt không thôi, nguyên nhân tự nhiên là Sở Mộ đi tới một nơi không rõ, chỗ đó rốt cuộc có bao nhiêu cường gia, lại có bao nhiêu hiểm ác Liễu Băng Lam căn bản không cách nào dự đoán.

– Yên tâm, ta không có việc gì, ta sẽ mang lão ba trở về, đến lúc đó một nhà đoàn tụ.

Sở Mộ biết rõ Liễu Băng Lam vẫn lo lắng cho lão ba của minh, tiêu sái cười cười nói.

– Nhắc tới hắn làm cái gì.

Nhấc tới Sở Thiên Mang thì tâm tình Liễu Băng Lam không tốt.

Sở Mộ cười khổ nhìn qua nàng, vẻ mặt Liễu Băng Lam cứng rắn, phụ mẫu của mình rốt cuộc có bao nhiêu cừu hận a, bộ dáng cả đời không qua lại với nhau, nhưng thật sự như vậy không?