Chương 1019: Đạt Được Tuyết Thành. (P2)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

– Khó có thể tin, thực khó có thể tin ah!

Trầm Côn nói ra.

– Đúng vậy a, ta chưa từng gặp qua Linh Sư trị liệu cường đại như thế, đây thật sự là thần y.

Sĩ quan phụ tá nói ra.

Chuyện kế tiếp không cần Sở Mộ quá mức quan tâm, chiến tranh là chiến tranh, liên lụy đến hàng ngàn thành thị và trăm vạn quân đoàn của Vạn Tượng Cảnh, thậm chí ngàn vạn quân đoàn, Sở Mộ có thể tới chỉ có một nơi, chuyện này ít ảnh hưởng tới chiến tranh, ảnh hưởng cũng cực kỳ nhỏ bé, muốn chính thức đạt được thắng lợi của chiến tranh thì Sở Mộ vẫn phải tăng thực lực của mình lên, bảo đảm cao tầng có thể chống lại Hồn Minh!

Sau khi bị đoạt thành thị, mất đi tiếp tế, nơi trú quân, đường lui của quân đoàn Hồn Minh quân tâm tan rả, trải qua một đoạn thời gian rất dài không cách nào làm gì được thành Ngũ Phương, bọn họ không thể không quay trở về, muốn đoạt lại Tuyền thành.

Trải qua tiêu hao chiến thành thị thì Tam đại cung điện đã hồi phục nguyên khí, địch nhân lui lại, bọn họ quyết đoán đuổi theo, một mực từ thành Ngũ Phương đuổi theo tới Tuyền thành.

Cửa lớn của Tuyền thành đã sớm khóa chặc lại, hơn nữa có năm sáu ngàn hồn sủng cấp Quân Chủ thủ thành, đại quân Hồn Minh đại quân bị nhốt dưới tường thực vật và nham thạch, trải qua hỗn chiến dài dằng dặc thì cuối cùng vẫn phải chạy trối chết ra bốn phía.

Tam đại cung điện không có đuổi theo, tàn binh Hồn Minh trốn vào trong rừng nhiệt đới, đuổi theo mau cũng chưa chắc giết được bao nhiêu, việc cấp bách là giữ vững Tuyền thành!

Đại quân vào thành, rất nhanh tiếp quản quyền thống trị tòa thành này, không hề khách khí giết chết những người không nghe lời.

– Trầm Nguyệt, ta đã nói ngươi không nên đi tham gia những chuyện nguy hiểm như vậy, ngươi nhìn xem… Nếu ngươi chết thì ta đi nơi nào tìm cô nương như hoa như ngọc như ngươi được chứ.

Diệp Hoàn Sinh tiến vào phủ thành chủ đầu tiên tìm Trầm Nguyệt.

Hắn tại thành Ngũ Phương nghe nói chỗ Trầm Nguyệt có quân đoàn mai phục tập kích, liền tức sùi bọt mép giết ra ngoài làm cho sĩ khí thành Ngũ Phương phóng đại, vì vậy cũng tiến lên đuổi theo.

Bất kể như thế nào nhìn thấy Trầm Nguyệt bình yên vô sự, Diệp Hoàn Sinh cũng an tâm.

– Chuyện này cũng nhờ muội muội của ngươi và hai bằng hữu của nàng, bằng không lần này lành ít dữ nhiều rồi.

Trầm Nguyệt nói ra.

Trên thực tế Trầm Nguyệt vẫn còn tốt, thực lực bản thân của nàng tương đối mạnh. Trúng mai phục muốn trốn không thành vấn đề, nhưng những người khác nhất định là không được như vậy.

– Muội muội ta, là muội muội nào?

Diệp Hoàn Sinh nhíu mày khó hiểu.

Diệp Hoàn Sinh vào Nam ra Bắc, ở phía nam quan hệ mập mờ với không ít nữ nhân, sau đó dùng danh xưng muội muội cho phù hợp, thời điểm Trầm Nguyệt nói tới đây tự nhiên phải hỏi là muội muội nào.

Nhưng mà thời điểm Diệp Hoàn Sinh nói ra lời này thì cảm giác cổ của mình lạnh lẽo.

– Ngươi có rất nhiều muội muội sao?

Diệp Khuynh Tư hỏi một câu lạnh như băng.

– Ai nói là những nữ nhân mập mờ không rõ với ngươi chứ. Ta nói là Diệp Khuynh Tư.

Trầm Nguyệt tức giận, ở bên cạnh có bộ dáng hả hê nhìn qua.

Diệp Hoàn Sinh quay đầu lại nhìn qua Diệp Khuynh Tư, vội vàng tươi cười làm lành. Thao thao bất tuyệt nói:

– Muội muội tốt của ta, thì ra ngươi đã đi tới đây, ngươi làm cho ca ca nhớ thật khổ… Lại nói không gặp Khuynh Tư vài năm ngươi đã xinh đẹp hơn rồi, thật sự là kỳ quái, trước kia xú nha đầu đi theo ca ca lăn lộn, đi theo tiểu tử kia một thời gian lại giống thiên tiên như vậy…

Diệp Khuynh Tư có chút im lặng với người ca ca này rồi, vốn nhìn thấy thân nhân duy nhất thì tâm tình thật tốt, những lời này làm cho nàng có suy nghĩ muốn bóp chết Diệp Hoàn Sinh cũng có rồi.

Diệp Hoàn Sinh cũng buồn bực, tại sao ở chỗ này đụng phải Diệp Khuynh Tư, nếu Diệp Khuynh Tư ở đây thì tiểu tử Sở Mộ khẳng định ở gần, nghĩ đến nghe đồn gần đây, tên kia quả thực đã thành thần, Diệp Hoàn Sinh cũng có chút không chờ đợi được.

– Aha, ta nói là Sở… Phương Trần tên kia chắc chắn cũng ở nơi này

Diệp Hoàn Sinh rất nhanh đã nhìn thấy Sở Mộ ở bên cạnh đi tới.

Sở Mộ nhìn thấy Diệp Hoàn Sinh thì tươi cười lên, nói:

– Đã lâu không gặp.

Trầm Nguyệt nghe Diệp Hoàn Sinh gọi nam tử xa lạ là Sở Phương Trần thì sững sờ. Tỉ mỉ dò xét một phen lúc này mới tìm được bóng dáng hơi quen quen của Sở Phương Trần.

– Thì ra ngươi thật sự là Sở Phương Trần.

Trầm Nguyệt cùng Sở Mộ cũng có duyên phận gặp vài lần, nhưng mà Trầm Nguyệt lại biết Sở Mộ về sau bưu hãn tới mức khủng bố, hiện tại nhìn thấy đương nhiên nàng rung động hơn xa những lần trước.

ở đây cũng không có người ngoài, Trầm Nguyệt là muội muội của Trầm Mặc, hiện tại lại là thê tử của Diệp Hoàn Sinh, cho nên nói ra thân phận cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng.

– Vị đại mỹ nữ này là…

Sắc mặt Diệp Hoàn Sinh ôn hòa hàm súc nhìn qua Sở Mộ, ngược lại chú ý tới Mục Thanh Y.

Mục Thanh Y vẫn mang mạng che mặt, nhưng mà mạng che mặt mỏng không che hết dung nhan tuyệt sắc của nàng được.

– Không cần giới thiệu…

Diệp Hoàn Sinh tự đạo tự diễn, nói gấp:

– Ta biết rõ, vị này nhất định là phong vân một cõi, hậu nhân Mục Vương, Hồn Minh thiên cơ, được xưng là “Nữ chiến thần”, nữ hồn sủng sư mạnh nhất trong lĩnh vực nhân loại — Mục Thanh Y!

Mục Thanh Y sững sờ, không nghĩ tới ca ca của Diệp Khuynh Tư lại là người như thế này, chỉ lễ tiết cười cười, cũng không nói thêm cái gì.

Trầm Nguyệt ở bên cạnh càng kinh ngạc há to mồm nhìn qua Sở Mộ, lại nhìn qua Mục Thanh Y, bộ dáng không thể tin nổi.

Hai người này hiện tại thật sự đã thành thần rồi, Trầm Nguyệt thực không ngờ chiến đấu tập kích này, trợ chiến chính là bọn họ, khó trách giết Hồn Minh không còn manh giáp nào, khó trách hồn sủng Đế Hoàng đỉnh phong bọn họ lại triệu hoán nhiều như thế!

– Sở Phương Trần, ngươi được a, thì ra nghe đồn các ngươi có… Ngay từ đầu ta còn cảm thấy đầu gỗ như ngươi làm sao có thể, hiện tại mà nhìn đúng là chuyện lạ, bội phục bội phục.

Diệp Hoàn Sinh không che đậy miệng nói ra.

Diệp Hoàn Sinh nói những lời này làm sắc mặt ba người biến hóa.

Đầu tiên lúng túng tự nhiên là Diệp Khuynh Tư, rất muốn ném hắn vào trong vạc độc dược. Mặt đen tiếp theo chính là Sở Mộ, tốt xấu gì Diệp Khuynh Tư cũng ở bên cạnh, loại lời này cũng dám nói lung tung, hắn có chủ tâm ghen ghét hãm hại sao? Chính mình cùng Mục Thanh Y thì không có cái gì, nhưng mà những nghe đồn này chính là cố ý phỉ báng Mục Thanh Y.

Mục Thanh Y nào biết được ca ca của Diệp Khuynh Tư lại không đáng tin cậy như vậy, ở trước mặt muội muội của mình lại nói như vậy.

Nhưng mà biểu hiện của Mục Thanh Y bên ngoài thì bình tĩnh, nhàn nhạt giải thích một câu trợ giúp quan hệ lẫn nhau thì bỏ đi, cũng không nói thêm cái gì.

– Ah, Sở Phương Trần, ngươi có ý định huấn luyện hồn sủng mới à, vừa vặn, ta cũng có một con hồn sủng mới, hắc hắc, có thể cho hai tiểu thí hài rèn luyện với nhau, luận bàn một chút mới được.

Diệp Hoàn Sinh cười rộ lên.