Chương 1119: Người Vân Môn Xâm Phạm. (P1)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

Sau khi bốn người rời khỏi thì cả đại điện trở nên yên tĩnh không ít.

Sở Mộ trở lại vị trí của mình, liếc mắt nhìn qua Liễu Băng Lam không nói gì từ đầu tới cuối.

– Ta làm vậy có đúng không?

Sở Mộ hỏi.

Sở Mộ vẫn luôn làm theo ý mình, bất quá bên cạnh ngồi tốt xấu là mình mụ mụ, chính mình không có nghe ý kiến của nàng mà cứ dựa theo ý mình đi làm quả thật có chút không tốt lắm.

Liễu Băng Lam nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói:

– Nơi này bây giờ là lãnh địa của ngươi, hết thảy ngươi nói là tính toán.

– Sở Mộ, ta sớm nhìn đám người này không vừa mắt!

Triêu thái tử dùng tinh thần chi âm nói với Sở Mộ, biểu hiện cả hắn vẫn đứng đắn như cũ.

– Sở vương, cứ tùy ý cho bọn họ dừng lại trong thành thị sao?

Bàng nguyên lão có chút bận tâm nói ra.

– Tùy bọn họ đi, có lẽ bọn họ thật sự phụng lệnh làm việc.

Sở Mộ nói ra.

Sở Mộ nghĩ đến nếu như bọn họ có quan hệ nhất định với Trữ Mạn Nhi, nếu như là ý của Trữ Mạn Nhi thì mấy người này chắc có lẽ không làm chuyện gì khác.

Nhưng mà Sở Mộ rất không thích thái độ của bọn họ, cao ngạo tự đại, tự cho mình thanh cao không coi ai ra gì, mặc dù nhìn thì tỉnh táo hữu lễ nhưng loại thái độ thong dong và ánh mắt khinh thường là có thể nhìn ra được nhiều thứ.

Điểm ấy Sở Mộ lúc nhìn qua mấy người kia đã cảm giác ra được, Liễu Băng Lam, Triêu thái tử, Mục Thanh Y kể cả nguyên lão, trưởng lão cũng cảm giác được, nhưng mà bọn họ không có biểu đạt ra ngoài, hơn nữa đều có chỗ băn khoăn.

Mà câu kia của Sở Mộ lại chất vấn và chấn nhiêp bọn họ, nói đúng những lời bọn họ suy nghĩ tự nhiên làm nội tâm bọn họ thống khoái một hồi.

Đi từng bậc từng bậc thang, bốn người Trịnh Thác chậm rãi đi xuống cầu thang.

– Đại nhân, chúng ta cứ nén giận như vậy?

Vương Đồng mở miệng nói ra.

– Đúng vậy a, đại nhân, tên Sở vương kia quá kiêu ngạo!

Trữ Trường Thanh nói ra.

Trịnh Thác mở miệng nói:

– Sở vương này thực lực đúng là rất mạnh, khó có được ở nơi này lại xuất hiện người như thế, cảm giác có khả năng là chúa tể cấp thấp.

– Chúa tể cấp thấp? Không thể nào, hắn còn trẻ tuổi như vậy…

Vương Đồng sững sờ, có chút kinh ngạc nói ra.

– Như vậy chúng ta không cần ra tay sao?

Lam Nhiêu nói ra.

Trịnh Thác lắc lắc đầu nói:

– Chưa hẳn a, Vân Môn cũng không thể phái tiểu nhân vật tới nơi này.

Thiên Sơn.

Vắng lặng, Vân Môn đứng vững trên sông băng Thiên Sơn cực lớn, bạo tuyết mang tất cả, cảm giác rét lạnh thấu xương.

Dưới Vân Môn là một lão giả ngồi trong một căn nhà băng, ánh mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào những hồn sủng sư đang đi tới, hắn lóe lên hiện ra trước mặt mấy người này.

– Lão đầu, cho chúng ta đi qua, đây là lệnh bài.

Nam tử đi trước nhất mở miệng nói ra.

Nam tử này khống chế một con Ám Sư, Ám Sư này có răng kiếm thật dài, lông bờm màu trắng bay phất phơ, nhìn qua rất khí vũ hiên ngang.

Lão nhân tiếp nhận một lệnh bài, tiện tay bay vùn vụt ra sau, đem lệnh bài kia nem trở lại cho hồn sủng sư, hai mắt vô thần ngồi lại vị trí cũ.

Nam tử quét mắt nhìn qua lão giả giống như người chết kia, cũng không nói thêm gì, dẫn theo năm người sau lưng đi vào trong Vân Môn.

Kỳ thật Vân Môn là một sông băng không có bất cứ uốn lượn nào, nhưng mà hạp cốc này thật dài, cho dù nhìn thẳng cỡ nào cũng không thấy được điểm cuối cùng.

Mà lúc ngẩng đầu lên có thể trông thấy bầu trời đã xuất hiện hai ngọn núi to lớn màu xanh da trời đứng sừng sững, bầu trời cao thẳng tắp, vừa vặn tạo thành hình dáng vô cùng hoàn mỹ của sông băng..

– Lý Cương Tương đại nhân, lão đầu trông côi Vân Môn vừa rồi là…

Nam tử khống chế Địa Sát Mộng Yêu nói ra.

Người được gọi là Lý Cương Tương quay đầu lại nhìn qua lão đầu giống như người tuyết kia, hừ lạnh một tiếng nói:

– Hắn đã từng quyết đấu với cương chủ của chúng ta ở Thiên sơn, sau khi bại trận hắn có ý định tự vẫn, cương chủ tâm tình nhân hậu vì vậy lệnh cho hắn ở lại nơi này thủ hộ tới cuối đời.

– Người có thể quyết đấu với cương chủ, thực lực lão nhân kia rất mạnh a?

Nam tử cưỡi Địa Sát Mộng Yêu kinh ngạc nói ra.

– Xem như thế đi.

Lý Cương Tương vừa nói chuyện thì khóe miệng tươi cười, chỉ vào hạp cốc Vân Môn thẳng tắp trước ăặt, tiếp tục nói:

– Các ngươi biết rõ lai lịch Vân Môn này không?

Bốn người khác lắc đầu, trong bốn người trừ nam tử Hàn Vạn Nông khống chế Địa Sát Mộng Yêu là trầm mặc ra, ba người khác mới lần đầu đi tới nơi này.

– Đây là một kiếm chung cực Kiếm Quỷ Nhất Kiếm của cương chủ lưu lại đấy.

Lý Cương Tương tươi cười nói ra.

– Một kiếm… Một kiếm lưu lại!

Hàn Vạn Nông bị trấn trụ, ánh mắt ngơ ngác nhìn qua hạp cốc vô cùng to lơn và dài dằng dặc này!

Ba người khác mặt mũi cũng vô cùng kinh ngạc vì biết được tin này, tốc độ hồn sủng của bọn họ vô cùng nhanh, như vậy tiếp tục chạy một hồi vẫn không thấy điểm cuối của Vân Môn, có thể thấy được hạp cốc này dài cỡ nào.

Mà Kiếm Quỷ Nhất Kiếm lưu lại nơi này quả là làm người khác rung động.

– Thiên Sơn có một ngọn núi bình chướng cao tới đệ nhị trọng thiên, trực tiếp đi qua thì vô cùng gian nan, nơi đi qua vắng vẻ khó đi, cho dù là tiến hành quản thúc Tân Nguyệt Chi Địa vô cùng khó khăn, thậm chí có thời gian một ngàn năm không có người quản, về sau dứt khoát cho bọn họ hình thành tự trị.

– Kiếm Quỷ Nhát Kiếm của cương chủ chém xuống vừa vặn bổ ra một thông đạo đi thông giữa hai lãnh thổ, vì vậy dần dần phái người tới nơi này tiếp quản, làm cho người ta ngoài ý muốn là Tân Nguyệt Chi Địa này trong ghi lại chỉ là cửu cấp giới thành, hôm nay lại phát triển tới Địa cảnh cấp hai cấp ba, rất khó được ah.

Lý Cương Tương nói ra.

– Hàn Vạn Nông, vận khí của ngươi không tệ. Không có bị lão nhân kia cản lại thì bây giờ ngươi vẫn là ếch ngồi đáy giếng.

Nữ tử tướng mạo bình thường trong đội ngũ cười nói.

– Ha ha, đúng vậy, đúng vậy.

Hàn Vạn Nông vội vàng gật đầu, nhanh chóng tươi cười.

– Lại nói dùng thực lực của Hàn Vạn Nông thì ít nhất cũng xếp top mười ở Tân Nguyệt Chi Địa này, có thể lăn lộn phong sinh thủy khởi a. Ân ân, thiếu chút nữa quên, nói với chúng ta trong Tân Nguyệt Chi Địa có cao thủ gì.

Lý Cương Tương mở miệng nói ra.

– Người mạnh nhất là Lăng Xiển, hắn cơ hồ một tay che trời.

Hàn Vạn Nông nói ra.

– Tên kia? Ân, tính toán là cao thủ a. Ta nghe nói hắn đến nơi đây thì thực lực có đột phá lớn, có mấy lần thỉnh cầu trở lại trong Vân Cảnh, bề ngoài hình như bị cảnh chủ nói không tới cấp Hồn Tể cho nên đuổi trở về.

Nữ hồn sủng sư vừa cười vừa nói.

– Tuổi gần trăm mà không bước vào cấp Hồn Tể sao có thể so sánh vơi Lý Cương Tương một bước lên mây cơ chứ!

Hàn Vạn Nông vẻ mặt nghiêm mặt nói ra.

Nữ hồn sủng sư nghe xong lại cười rộ lên, nói:

– Ngươi tâng bốc thật đúng luc nha, Hàn Vạn Nông ngươi càng ngày càng dẻo miệng rồi.