Chương 1091: Lưỡng Bại Câu Thương, Dã Tâm Cuối Cùng. (P1)

Sủng Mị

Đăng vào: 2 năm trước

.

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† Dungnhi †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

Thiện Ác Nữ Vương đã từ trên Vạn Tượng Đàn nhảy xuống, bên cạnh nàng có hai gốc cây, xúc tu của hai cây này thời điểm nàng nhảy xuống thì cuốn lấy Băng Thương Chi Vương của thiên tử Ngô Quảng cùng Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương của Hùng Tá.

– Nữ vương bệ hạ, ngài đây là…

Ngô Quảng cùng Luyện Duyên mặt mũi tràn ngập nghi hoặc nhìn qua nữ vương này.

Băng Thương Chi Vương cùng Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương đều là chúa tể, nhưng mà ở trước mặt Thiện Ác Nữ Vương lại giống như hai hài đồng, không đáng nhắc tới.

Thiện Ác Nữ Vương cũng không nói lời nào, mặt mũi của nàng nghiêm túc nhìn qua Mục Thanh Y, vừa cười vừa nói:

– Ta đã nói qua với ngươi rồi, ta bảo trì trung lập.

Sắc mặt Mục Thanh Y ngưng trọng nhìn qua nữ vương đáng sợ này, nàng không biết nữ nhân này tại sao lại nói như vậy.

Nhưng mà khi nàng nhìn thấy thân thể Băng Thương Chi Vương cùng Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương bị hai xúc tu quấn lấy thì thân thể méo mó, Mục Thanh Y cũng lâm vào ngây người.

Hai sinh vật cấp chúa tể hóa thành vô số khối băng, một hóa thành từng khối thịt nát, không ngờ xúc tu lại quấn nát thân thể của hai hồn sủng này, hai sinh vật này nát bấy thành từng mảnh!

Thiên tử Ngô Quảng cùng Hùng Tá Luyện Duyên cũng há hốc mồm, nữ vương không phải sẽ tiêu diệt Quan Hoàng Vương cùng Bạch Hổ của Mục Thanh Y hay sao, tại sao lại hạ sát thủ với hồn sủng của bọn họ!

Kinh khủng hơn là hai sinh vật cấp chúa tể này căn bản không có năng lực phản kháng, từng khối thịt nát rơi xuống đất.

Thẳng đến khi thống khổ do linh hồn đứt gãy trùng kích thì Ngô Quảng cùng Luyện Duyên thì hai người mới tỉnh ngộ lại, hồn sủng cấp chúa tể của bọn họ thật sự bị nữ vương này giết chết.

Tất cả mọi người thấy ngây người, không ngừng văn vê đôi mắt nhìn xem mình có phải nhìn lầm hay không!

– Ngươi đang làm cái gì!

Minh chủ Lăng Xiển cũng sửng sốt, hắn vô cùng kinh ngạc vì không cách nào đoán được tâm tư của nữ nhân này.

– Ha ha a ~~~~~

Thiện Ác Nữ Vương cười rộ lên, tiếng cười kia quả thực giống như tử thần đang cười nhạo những con cừu non dưới lưỡi hái của mình.

Sau lưng Thiện Ác Nữ Vương lại hiện ra những xúc tu khác, lúc này Thiện Ác Nữ Vương lựa chọn chính là hồn sủng của minh chủ Lăng Xiển!

Xúc tu quấn lấy Vẫn Long vô cùng suy yếu kia!

– B-A-N-G…GG!!!!!!!

Xúc tu quấn chặt, Vẫn Long có lực phòng ngự cực mạnh cũng hóa thành phấn vụn ngay lập tức.

Vẫn Long hóa thành vô số cát bụi bay đầy trời, minh chủ Lăng Xiển nhìn thấy lại ngây người.

Vẫn Long của Minh chủ Lăng Xiển đã bị giết chết!

– Ngươi… Ngươi tiện nhân kia!

Minh chủ Lăng Xiển mặt mũi vặn vẹo vì thống khổ linh hồn truyền tới, tức sùi bọt mép mắng chửi.

– Chẳng lẽ ngươi còn không hiểu sao?

Thiện Ác Nữ Vương lơ lửng trên không trung, ánh mắt nhìn quét qua hai thế lực đánh nhau thiên hôn địa ám, tiếp tục nói:

– Kỳ thật ta không hy vọng các ngươi đạt được thắng lợi.

– Muốn muốn thành lập một đế quốc hoàn toàn mới thì vương triều này nhất định phải tiêu diệt sạch sẽ thế lực trước đó, những lời này không phải ta nói với ngươi nhiều lần rồi sao? Nhưng ngươi quá đần nên không hiểu thế lực đó có cả Hồn Minh của ngươi.

Thiện Ác Nữ Vương che miệng cười rộ lên.

Lưỡng bại câu thương!!

Nàng chính thức cần chính là lưỡng bại câu thương!

Chỉ mấy câu ngắn ngủi làm cho người của Hồn Minh cùng Tam đại cung điện giống như bị sét đánh, trong óc trống rỗng hồi lâu nói không ra lời.

– Muốn thành lập cái mới thì trước tiên phải tiêu diệt các ngươi, nhưng giải quyết các ngươi lại quá tốn thời gian, như bây giờ thật tốt. Ta cần chính là kiềm chế mà thôi.

Ánh mắt Thiện Ác Nữ Vương đảo qua một đám cường giả và hồn sủng cấp chúa tể đã kiệt sức.

Lăng Xiển vốn tưởng rằng không cần hiểu nữ nhân này quá sâu, chỉ cần có cùng lợi ích thì có thể không bị gai độc của nàng đâm vào người. Nhưng mà không ngờ rằng nữ nhân này từ đầu tới cuối lại xem hắn như con cờ mà thôi, hoặc là nói tất cả mọi người ỏ đây, bất kể là người của Tam đại cung điện hay là Hồn Minh cũng chỉ là con cờ để cho nàng đùa bỡn trong tay!

Thiện Ác Nữ Vương vẫn tươi cười như trước, nàng vung tay lên lại quấn lấy một hồn sủng khác, đem Đồ Lục Thú bị thương nặng cuốn lại.

– Ngươi… Ngươi dám!

Minh chủ Lăng Xiển nhìn thấy Đồ Lục Thú của mình bị trói thì lâm vào điên cuồng, hét lớn lên giống như dã thú bị thương.

– Tiểu nữ tử đương nhiên không dám, ta đang trị liệu cho nó mà thôi.

Thiện Ác Nữ Vương niệm chú ngữ.

Quả nhiên vô số cánh hoa bao quanh người Đồ Lục Thú tà ác, vết thương lớn nhất của Đồ Lục Thú chính là chỗ bị Sở Mộ xé rách ra, da thịt mở rộng ra, xương trắng cũng hiện ra ngoài.

Nhưng mà cánh hoa bao trùm thì thương thế của Đồ Lục Thú tà ác khép lại vô cùng nhanh chón, cốt cách, cơ bắp, làn da không ngừng sinh trưởng.

Minh chủ Lăng Xiển thấy Thiện Ác Nữ Vương thật sự trị liệu cho Đồ Lục Thú của mình thì càng không hiểu gì, nữ nhân này có mục đích gì?

Nhưng mà minh chủ Lăng Xiển rất nhanh đã hiểu được, cảm xúc phản bội nghịch, phẫn nộ, khinh thường từ trong hồn ước của Đồ Lục Thú truyền đến. Lăng Xiển hoảng sợ phát hiện Đồ Lục Thú tà ác của mình đã mất đi liên hệ hồn ước một cách khó hiểu…

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Đồ Lục Thú, mà lúc này hai mắt của Đồ Lục Thú vốn từ đỏ hồng biến thành màu đen trống rỗng, giống như đã mất đi linh hồn của mình.

– Là Hoa Hồn Khống! Không ngờ Đồ Lục Thú bị rót vào rất nhiều hoa độc, thân thể cùng linh hồn đã bị nữ nhân này khống chế rồi.

Âm thanh Ly lão nhân vang lên.

Ly lão nhân nói những lời này đối với minh chủ Lăng Xiển quả thật là đả kích trí mạng nhất.

Hiện tại Lăng Xiển cuối cùng biết rõ vì cái gì Đồ Lục Thú có địch ý với toàn bộ những người khác nhưng lại dịu dàng ngoan ngoãn với nữ nhân này, thì ra thời điểm thiết kế hoa trận thì nàng cũng rót độc tố vào trong người hồn sủng của mình.

Đây là bẩy rập, ngay cả minh chủ Lăng Xiển cũng bị tính toán trong đó.

– Viên Tuế!

Ánh mắt Lăng Xiển mang theo vài phần tức giận nhìn qua Hùng Thủ Viên Tuế.

Hùng Thủ Viên Tuế hiển nhiên đã sớm biết rõ mục đích chính thức của Thiện Ác Nữ Vương, hắn chỉ đứng bên cạnh Thiện Ác Nữ Vương mà không nói một câu nào.

Hiện giờ minh chủ Lăng Xiển cũng biết rõ vì cái gì Viên Tuế lại không đánh bại Liễu Băng Lam mà cố ý kéo dài thời gian như vậy, bởi vì hắn không thể làm cho Tam đại cung điện bị diệt nhanh như vậy, nếu không người của Hồn Minh để lại cho ai đối phó?

– Điện hạ nguyện ý chiêu hàng các ngươi, các ngươi nên thu hồn sủng lại đi, không nên hi sinh một cách vô nghĩa.

Viên Tuế nhàn nhạt nói ra.

Thời điểm nói câu này thì con mắt Viên Tuế cũng dần dần trở thành màu đen, trở nên trống rỗng, ánh mắt hoàn toàn tương tự như Đồ Lục Thú.

Lăng Xiển nhìn thấy ánh mắt này thì chê cười tự giễu bản thân.