Chương 97: Kiếp Trước Của Vương Chi (2)

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một ngày kia, khi Claudius tròn mười tám tuổi, anh ta được cha mẹ gọi đến và bảo: ‘Con trai, nay con đã lớn khôn, đã đến lúc con phải tự bước đi bằng chính đôi chân của mình. Chúng ta đã dạy con tất cả những gì cần thiết, những gì mà chúng ta tích lũy được. Hãy đi và thực hiện giấc mơ của con…’. Và như thế, Claudius bắt đầu cuộc hành trình của mình. Anh ta đã đi qua một quãng đường khá dài để đến thị trấn. Tại đây, Claudius xin vào làm công nhân cho một hãng rượu danh tiếng, đúng như ước mơ trở thành một bậc thầy trong việc pha chế của anh. Bằng sự khôn khéo và tài năng của mình, Claudius nhanh chóng nắm bắt được kỹ thuật điều chế những loại rượu ngon nhất của hãng, và thậm chí anh còn sáng tạo ra một vài loại rượu mới với hương vị chẳng chê vào đâu được. Như một điều tất yếu, Claudius có được sự kính trọng và danh tiếng cho mình.

“Abito, ngươi nghĩ cảm giác của Claudius lúc này như thế nào?“.

Trước câu hỏi có phần bất ngờ của Rusalka, Abito chần chừ trong chốc lát rồi đáp:

“Có lẽ là hạnh phúc“.

“Ngươi sai rồi” – Rusalka lắc đầu.

“Tiểu thư, chẳng phải anh ta đã thực hiện được giấc mơ của mình sao? Còn có điều gì mà anh ta chưa hài lòng ư?“.

“Abito, ngươi đang nghĩ Claudius là một kẻ tham lam? Không, anh ta chỉ là đang nhầm lẫn“.

“Nhầm lẫn? Về cái gì cơ?“.

“Giấc mơ“.

“Giấc mơ?” – Abito bắt đầu cảm thấy khó hiểu. Anh đang đợi để nghe lời giải đáp từ Rusalka. Và cô cũng không để anh phải chờ đợi quá lâu.

“Trở thành bậc thầy pha chế không phải là giấc mơ thật sự của Claudius. Nó chỉ là một trong vô vàn cái đích, là một con thuyền trong vô vàn con thuyền và sự thật là không phải con thuyền nào cũng đi hết được một vòng trái đất. Claudius đã nhầm lẫn. Và đó là lý do anh ta vẫn chưa thể thỏa mãn được“.

Sau những lời giải thích ấy, Rusalka không nói thêm gì nữa. Cô đặt khủy tay lên khung cửa, đầu tựa vào lòng bàn tay, hai mắt chậm rãi khép lại. Có vẻ như cô không muốn tiếp tục câu chuyện còn dang dở. Sự gián đoạn này không hề được báo trước và nó khiến cho khán giả là Abito cảm thấy có đôi chút hụt hẫng. Thật sự thì anh muốn được nghe nhiều hơn thế. Rõ ràng đó là một câu chuyện thú vị. Đáng tiếc, sự thèm muốn thường sẽ không được thỏa mãn và nó chẳng loại trừ Abito, minh chứng là dù thời gian đã trôi qua đủ lâu nhưng Rusalka vẫn ngồi im trên ghế.

“Cô ấy đã ngủ rồi ư?” – Abito tự hỏi.

Để xác nhận suy đoán của mình, Abito nhẹ nhàng tiến lại gần cửa sổ, gọi khẽ: “Tiểu thư Rusalka“.

Không có hồi đáp.

“Tiểu thư Rusalka” – Abito tiếp tục gọi, lần này giọng đã lớn hơn một chút.

Thế nhưng vô ích. Rusalka vẫn chẳng có phản ứng.

“Xem ra cô ấy đã ngủ say rồi” – Nghĩ vậy, Abito không gọi nữa. Anh đưa mắt nhìn ra cửa phòng, được một lúc thì chợt nhẹ lắc đầu như vừa phủ định một ý nghĩ nào đó.

“Có lẽ nên để cô ấy ở đây sẽ tốt hơn“. Đăng bởi: admin