Chương 579: Chân Đạp Cửu Long - Phẫn Vi Thiên Hạ (3)

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Giống hai năm về trước, tại Trung Châu, Vạn Kiếm Môn, như cũ vẫn là một chiêu Long Nộ Cửu Thiên – Phẫn Vi Thiên Hạ. Nhưng…

Long Nộ Cửu Thiên – Phẫn Vi Thiên Hạ của hôm nay, nó đã không còn yếu nhược như hai năm về trước nữa.

Và…

Nếu cách đây hai năm, ngũ long chỉ có thể tự diệt để hồi đáp Lăng Tố, để gieo mầm mống bất an trong lòng Hoàng Thiên Hóa thì cửu long của hiện tại, chúng sẽ diệt người chứ không diệt mình. Mục tiêu là Diệp Lang Khải, đánh cũng là Diệp Lang Khải. Trực tiếp. Hủy diệt.

Hôm nay, Long Nộ Cửu Thiên mới thật sự là Long Nộ Cửu Thiên, Phẫn Vi Thiên Hạ mới đúng là Phẫn Vi Thiên Hạ!

Long ngạo thương thiên, nhất nộ tất tru!

“Rống!”.

“Rống!”.

Tựa như tiếng lòng Thi Quỷ, dưới ý chí của hắn, cửu long điên cuồng gào thét, một đường lao đi, trực diện đối đầu với pháp ấn hình bông hoa màu lam do Diệp Lang Khải đánh ra trước đó.

Chẳng một chút trì hoãn, nhân nhượng, nhất hoa – cửu long, lam sắc – hồng quang, đôi bên tựa như hai thái cực đối lập đâm thẳng vào nhau.

Ngay lập tức, một tiếng nổ kinh thiên động địa liền vang lên.

“Oành… Oành… Oành…”.

“… Oành… Oành…!!”.

Tiếng nổ kinh thiên nọ, nó thật là lớn lắm. Hơn bất cứ âm thanh nào từ đầu cuộc chiến cho tới bây giờ. Tương tự, sức hủy diệt mà nó gây ra cũng là như vậy, rất ư khủng khiếp.

Đất rung núi chuyển?

Còn hơn thế nữa. Sau tiếng nổ vang trời nọ, một góc của Chu Nga Sơn đã hoàn toàn biến dạng, từ gồ ghề hiểm trở, trập trùng cây cối loáng cái đã phẳng phiu đi rất nhiều.

Nó… đã bị san thành bình địa.

Cây cối hóa thành mảnh vụn, đá tảng tan thành bột phấn, cảnh tượng rất đỗi tàn tạ thê lương…

Sức hủy hoại này, nó đã vượt quá những gì mà người ta có thể tưởng tượng ở mức chiến lực Thiên hà đệ thất trọng. Thậm chí dù là Âm Cơ – người vẫn luôn chăm chú theo dõi cuộc chiến từ đầu đi nữa – thì cũng không kiềm được phải hít vào một ngụm khí lạnh.

Trước mắt nàng, sự thể đã đi quá xa rồi.

“Ực…”.

Vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt, Âm Cơ chẳng rõ tự khi nào đã triệt hồi Thực Linh, buột miệng thốt ra:

“Con mẹ nó chứ, hai cái tên điên này… Sức mạnh bộc phát lại khủng khiếp như vậy…”.

Trong khi lẩm bẩm, nàng dời mắt về vị trí cũ, đặt lên người Thi Quỷ, sau vài giây quan sát thì chợt mỉm cười, giọng khác đi trông thấy: “Tiểu nam nhân ngươi hại người ta phải lo lắng từ nãy giờ, để xem lát nữa ta trừng phạt ngươi thế nào…”.

Nụ cười kia lẫn câu nói nọ của Âm Cơ, Thi Quỷ hiển nhiên là đã không thể nghe được. Mà, thiết nghĩ nếu có nghe thì cũng chẳng để làm gì. Ít nhất là trong thời điểm hiện tại, khi mà toàn bộ tâm trí hắn đều đã dồn hết lên người kẻ địch của mình.

Sau màn va chạm kinh thiên động địa vừa rồi thì cửu long của hắn cũng như pháp ấn hình bông hoa khổng lồ màu lam do Diệp Lang Khải thi triển ra, tất thảy hiện đều đã tan biến.

Ngang nhau?

Đúng là ngang nhau. Trong màn đối đầu vừa rồi, Thi Quỷ hắn không thua mà Diệp Lang Khải cũng chẳng bại. Tuy nhiên nói thế không có nghĩa rằng trận chiến sẽ còn phải tiếp tục, trên thực tế thì nó đã chấm dứt rồi.

Trước đó, để thi triển được pháp ấn tối cường của mình, Diệp Lang Khải đã phải thiêu đốt chân nguyên, sử dụng gần như toàn bộ lực lượng, vậy nên khi pháp ấn đánh ra thì thân thể hắn cũng đã trở nên rất hư nhược, kế đấy lại còn phải gánh chịu dư lực từ màn va chạm với cửu long trùng kích, quả thực hư càng thêm hư, nhược càng thêm nhược.

Vì lẽ đó, chính bởi đã quá hư nhược như thế nên giờ phút này đây, khi mà cửu long tiêu thất, lam hoa tan biến thì hắn cũng bị thương tổn nặng nề, căn bản là chẳng còn bao nhiêu sức lực để mà đem ra chiến đấu nữa. Trong khi ấy, Thi Quỷ lại khác…

Tổn thương Thi Quỷ đương nhiên cũng có, thế nhưng so với Diệp Lang Khải thì tình trạng vẫn tốt hơn rất nhiều. Chí ít lực lượng trong thể nội còn đủ để giúp hắn lao mình về phía Diệp Lang Khải rồi đem đối phương giữ chặt. Hoặc cũng có thể gọi là siết.

Hắn đứng ngay đấy, trước mặt Diệp Lang Khải, tay siết lấy cổ, tay giữ lấy đầu, dù huyết quang đã gần như tắt hết nhưng trong mắt hắn, vẻ dữ tợn vẫn không hề giảm đi tí nào. Hoàn toàn trái ngược, với máu me chảy đầy khuôn mặt, trông hắn lại càng thêm đáng sợ, càng thêm ghê gớm rợn người…

“Ư… ư…”.

“Ưm… ư…”.

Trong sự giãy giụa, vùng vẫy của Diệp Lang Khải, qua hồi lâu đứng im bất động, Thi Quỷ cuối cùng cũng có phản ứng.

Đầu tiên, hắn đem cánh tay đang giữ lấy đầu Diệp Lang Khải thu về, kế đó thì bắt lấy một trong sáu cánh tay đang liên tục đấm vào ngực mình của đối phương, siết mạnh rồi từ từ kéo về bên phải. Từng chút… từng chút một…

Khỏi phải nghĩ, tay bị người kéo ra như vậy, Diệp Lang Khải tất nhiên là đã rất đau đớn. Cứ nhìn bộ mặt thống khổ của hắn liền biết, nó thê thảm vô cùng.

Nhưng, có thảm hại hơn nữa thì sao?

Thi Quỷ sẽ bận tâm, sẽ động lòng trắc ẩn ư?

Không. Lòng trắc ẩn ít ỏi của Thi Quỷ, nó chỉ đủ để dành cho những kẻ đáng thương giống cô gái bị đám đạo tặc Thiên Nguyên, Ban Đạt cưỡng bức ở Đàm Nghi Sơn kia thôi. Bằng với hạng người như Diệp Lang Khải, Thi Quỷ hắn chỉ có duy nhất một thứ để ban phát: cái chết.

Hôm nay, hắn cần và nhất định phải đem Diệp Lang Khải giết chết. Sẽ chẳng có lòng nhân từ hay sự thương xót nào ở đây cả. Một chút cũng không.

“A a a a…!!”.

“A a a a… á á!!”.

Sau một đỗi bị nắm giữ, chẳng rõ có phải bởi do vướng víu hay gì mà tay Thi Quỷ đã không còn đặt trên cổ Diệp Lang Khải nữa, thay vì bị kìm giữ thì hắn đã được Thi Quỷ để cho tự do. Thế là gần như tức khắc, từ trong miệng hắn, những tiếng thét chói tai bi thiết liền phát ra, vang vọng khắp cả một vùng.

Diệp Lang Khải đã phản ứng rất dữ dội. Hắn kêu la, hắn giãy giụa, một cách điên cuồng.

Diệp Lang Khải, hắn đau, đến thấu tim gan, đến tận xương tủy.

Làm sao lại không đau cho được khi mà cánh tay hắn đang bị người chậm rãi kéo đứt chứ?

Ngay bây giờ, ngay lúc này. Diệp Lang Khải hắn chỉ có duy nhất một mong muốn: “Được chết”. Hắn đương nhiên không nguyện chết nhưng trong tình cảnh hiện tại, khi mà hắn đã là kẻ chiến bại, khi kẻ địch vẫn đang nhìn hắn bằng ánh mắt ngập tràn oán hận, sát ý trùng thiên thì sớm muộn gì hắn chẳng phải chết?

Đối với Diệp Lang Khải hắn bây giờ, mỗi một phút, mỗi một giây kéo dài mạng sống đều là cực hình, là sự đọa đày. Chết, đấy mới là giải thoát cho hắn.

Nhưng hỡi ôi, cái quyền được chết ấy, Diệp Lang Khải hắn còn đâu nữa. Sinh tử của hắn, nó vốn đã không do hắn quyết nữa rồi. Vừa nãy, trong lúc bị siết cổ thì linh lực lẫn lực lượng huyết mạch của hắn, tất cả đều đã bị khống chế. Nói gì điều động, thậm chí ngay đến việc tự bạo hắn cũng đã chẳng thể làm được.

Mạng hắn, nó hiện đã nằm trong tay Thi Quỷ. Và Thi Quỷ, đối phương lại không muốn để hắn được ra đi một cách mau lẹ, nhẹ nhàng. Điều đối phương muốn là đem hắn xé ra, từ từ giết chết, như những gì đối phương đang làm.

Trong tình cảnh này đây, Diệp Lang Khải hắn còn có thể làm được gì nữa?

Kêu la? Vùng vẫy? Hắn đều đã làm. Thậm chí phản kháng, vung tay đánh đập hắn cũng đều đã. Dẫu vậy, vô ích vẫn cứ hoàn vô ích. Mặc cho hắn có dốc bao nhiêu sức lực, có vung tay đánh đập bao nhiêu lần thì Thi Quỷ vẫn trước sau như một chẳng buồn lý tới. Từ đầu đến cuối đối phương đều là chậm rãi như vậy, siết lấy cánh tay hắn mà kéo ra như vậy…