Chương 676: Thật giả khó phân

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Ngươi… ngươi vừa mới nói gì?”.

Nghe Thi Quỷ thuật lại căn nguyên xong, nam tử tóc bạc bỗng vô cùng kích động. Một lần nữa, hắn áp sát Thi Quỷ, hai tay giữ chặt bờ vai.

“Ngươi nói Hoa Vũ đang bị giam dưới Đại Lôi Âm?! Thật sự là đang bị giam dưới Đại Lôi Âm – nơi dùng để giam giữ và tra tấn tộc nhân mang trọng tội của Kim Nguyệt Tu La tộc?!”.

“Không sai. Tất cả đều là do kẻ cho ta dòng máu nhân loại này gây ra”.

“Hoa Vũ… Không thể nào… Không thể nào… Nàng là tộc trưởng của Kim Nguyệt Tu La tộc… Tu vi của nàng cao như vậy… Không thể nào…”.

“… Đại Lôi Âm… Nàng đang bị giam dưới Đại Lôi Âm… Hoa Vũ…”.

Lẩm bẩm hồi lâu, sau cùng thì nam tử tóc bạc cũng lấy lại phần nào bình tĩnh. Hai cánh tay bấu chặt bờ vai Thi Quỷ chẳng biết đã buông xuống tự bao giờ, hắn nói, mắt đong đầy hơi nước:

“Là chính Na Trát đã kể với ngươi như vậy? Rằng chính phụ thân ngươi đã phản bội thân mẫu ngươi, hại nàng phải gánh chịu đoạ đày dưới Đại Lôi Âm?”.

“Từng câu từng chữ”.

“Na Trát… Na Trát tại sao lại kể với ngươi như vậy… Tên phụ bạc, kẻ lòng lang dạ sói… Ta không phải. Ta sao có thể là hạng người như vậy…”.

Phía bên kia, Thi Quỷ vốn đang vừa quan sát vừa âm thầm nghĩ ngợi, nay nghe được mấy lời kia thì hai mắt lập tức ánh lên những tia khác thường.

Nam tử, y mới nói gì?

“Ta không phải. Ta sao có thể là hạng người như vậy…”, đây khác nào bảo y chính là…

Nhưng… làm sao có thể?

Theo lời tứ a di hắn thì kẻ phụ bạc kia vốn có thân phận là thiếu chủ của một đại gia tộc tu tiên, địa vị cao cao tại thượng. Năm đó, sau khi phản bội mẫu thân hắn, đoạt đi một trong tu la tam bảo của Kim Nguyệt Tu La tộc thì đối phương cũng đã lui về Minh Thành Giới tiếp quản ngôi vị tộc trưởng rồi kia mà…

Một đại tộc trưởng quyền uy ở Minh Thành Giới, cớ gì hôm nay lại xuất hiện tại đây – Đà Lan Giới này?

Thêm nữa, bộ dạng của đối phương, nó rõ ràng khác xa với những gì mà Thi Quỷ hắn từng mường tượng. Thậm chí kể cả lời nói cùng thái độ, hết thảy đều rất ư đối nghịch…

Nam tử thần bí này, y thật sự là vị phụ thân bội bạc kia ư? Y thật sự chính là kẻ lòng lang dạ sói, kẻ thù không đội trời chúng trong mắt tứ a di Na Trát hắn?

Giữa lúc Thi Quỷ đang còn hoang mang chưa biết xử trí ra sao thì nơi đối diện, nam tử tóc bạc đã tìm ra lời giải đáp cho mình. Trải qua một hồi suy luận, hắn rốt cuộc đã tường tận đầu đuôi cớ sự, rằng tại sao bản thân lại bỗng nhiên biến thành căn nguyên đẩy thê nhi vào bi kịch.

“Là hắn…”. – Nam tử siết chặt nấm tay, giọng đầy oán hận – “Nhất định là hắn. Nhất đinh là hắn…”.

“Cao Tiệm… Cao Tiệm…!!”.

“Khục khục…”.

Lau vội đi vết máu vừa nhuộm làn môi, nam tử tóc bạc chuyển ánh nhìn về phía Thi Quỷ. Hắn nói, thanh âm chan chứa cảm tình, dĩ nhiên cũng nhẹ nhàng hơn ban nãy:

“Ta… không phải. Hài nhi…”.

Ngó thấy Thi Quỷ chuyển bước thoái lui, nam tử liền thôi không tiến thêm nữa. Hắn đứng lại, cố giữ bình tĩnh, rồi tiếp tục:

“Hài nhi, ta… là phụ thân của con đây”.

Một câu như vậy rồi thôi, nam tử, hắn đã không nói thêm gì nữa.

Là do không có lời để nói? Hay bởi chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, thốt ra thế nào?

Thuở đó, thời điểm hắn cùng Hoa Vũ chia tay để trở về Minh Thành Giới, nhi tử còn chưa chào đời. Năm dài đăng đẵng, sau biết bao cố sự, lắm những trái ngang, hôm nay thấy được thì bào thai ngày nào đã hoá thành một nam nhân phong trần dạn dày sương gió.

Thật sự trông mà xót, nghĩ mà đau…

Im lặng nối tiếp im lặng. Bầu không khí trầm lắng ấy, nó đã kéo dài rất lâu. Mãi tận đến khi…

“Tiền bối”. – Thi Quỷ cất tiếng – “Ta không hiểu được những lời người vừa mới nói”.

“Hài nhi, hãy tin ta. Ta chính là phụ thân của con. Những gì Na Trát kể, kẻ đã làm hại con và Hoa Vũ, hắn là người khác, không phải ta…”.

“Chuyện này rốt cuộc là sao đây? Điều ta từng nghe, lẽ nào chưa phải sự thật? Lời của y, ta liệu có nên tin tưởng?”.

“Tuy chưa biết có đúng là phụ thân ta không nhưng nếu y đã tự nhận… Vậy trước cứ nghe hết đầu đuôi xem thế nào…”.

Trong lòng đã có chủ ý, Thi Quỷ hướng nam tử trước mặt, hỏi: “Tiền bối, ý người là gì? A di cùng mẫu thân ta, họ nhận lầm người?”.

“Hài nhi, ta không lừa con. Năm đó, ra tay đoạt đi tu la tam bảo gì đấy, chắc chắn không thể là ta. Bởi vì khi ấy, ta vốn là đã bị giam cầm bên trong Đà Lan Giới này rồi”.

Thi Quỷ chẳng có ý xen vào, chỉ đơn thuần bảo trì im lặng, chờ nghe tiếp.

Không phải quá lâu, tiếng nam tử đã lần nữa cất lên.

“Hài nhi, để ta kể lại đầu đuôi cớ sự…”.

Ánh mắt xa xăm, trong cái nhìn dần trở nên vô định, nam tử tóc bạc ho khẽ, bắt đầu hồi tưởng…

“Năm đó, vì truy tìm tung tích bảo vật, ta một đường từ Minh Thành Giới lần sang tận ma giới. Sau rất nhiều trắc trở, cuối cùng ta cũng thành công lấy được. Tất nhiên là phải trả giá”.

“Truy tìm tài bảo cũng không chỉ mình ta, cùng ra tay tranh đoạt còn có ba đại ma nhân khác nữa. Tu vi bọn họ năm đó so ra cũng chả thua kém ta chút nào… Ta tự biết bản thân đánh không lại, thế nên ngay từ đầu đã thủ sẵn ý định sau khi lấy được bảo vật liền đào tẩu. Xui xẻo thay, bí thuật của ta dù quỷ dị khôn lường nhưng ba tên đại ma nhân kia cũng chẳng hề đơn giản. Thuật truy tung của bọn chúng quả cực kỳ đáng gờm”.

“Từ Sa La Giới chạy tới Lan Trì Giới, tiếp đến lại từ Lan Trì Giới chạy sang Hồng Long Giới, rồi Đồ Hao Giới… Ta cứ chạy và chạy mãi như vậy, tận cho tới khi không còn chạy được nữa. Tại thời khắc sinh tử cận kề trong gang tấc ấy, may mắn thay, ta đã được người ra tay cứu vớt. Danh tự của nàng là Hoa Vũ Sa Đài, cũng tức mẫu thân con”.

“Thời gian ở cạnh nhau, ta và mẫu thân con dần nảy sinh tình cảm. Mặc dù chúng ta thừa hiểu nhân – ma khác biệt, tương lai rất có thể sẽ phải đối mặt nhiều mối nguy hiểm, thế nhưng chúng ta không vì vậy mà từ bỏ. Vốn dĩ ta và mẫu thân con đã quyết định ẩn cư tị thế, cùng nhau trải qua ngày tháng bình dị nơi thâm sơn cùng cốc…”.

“Đáng tiếc, mong muốn cũng chỉ là mong muốn. Mọi thứ đều sụp đổ kể từ giây phút gia tộc cho người báo tin yêu cầu ta phải lập tức trở về…”.

“Thoạt đầu, ta những tưởng gia tộc đã thật sự xảy ra đại sự cấp bách nên mới vội vã từ biệt mẫu thân con, cùng tộc nhân đưa tin trở về Minh Thành Giới. Nhưng đến khi ta đặt chân vào cánh cửa Cao gia thì ta mới hay mình đã bị lừa. Trong gia tộc vốn không có đại sự cấp bách nào cả. Bọn họ gọi ta về thực chất là vì nguyên do khác”.

“Hài nhi, con biết đấy là gì không?”.

Nam tử chợt hỏi, hỏi xong thì bật cười một tiếng, giọng đầy mai mỉa: “Đám tiểu nhân âm hiểm đó, bọn họ muốn ta lợi dụng lòng tin của mẫu thân con để cướp lấy tu la tam bảo và tu la huyết hoả trên người nàng. Bọn chúng nói chỉ cần ta làm xong chuyện này thì sẽ lập tức ủng hộ ta trèo lên ngôi vị tộc trưởng Cao gia…”.

“Tộc trưởng Cao gia? Thật nực cười. Đám tiểu nhân âm hiểm đó nghĩ Cao Chính ta thèm muốn cái ngôi vị đó ư? Trong mắt ta, nó chẳng là gì cả. Ta sao có thể vì cái địa vị rác rưởi đó mà làm thương tổn con và Hoa Vũ…”.

“Lúc đó ta đã rất tức giận vì bị gia tộc âm thầm theo dõi hành tung, đồng thời cũng cương quyết phản đối hành vi đê hèn hòng gây hại cho Hoa Vũ và Kim Nguyệt Tu La tộc kia. Ta thậm chí còn ra sức thuyết phục phụ thân chấp nhận ta và Hoa Vũ… Thế nhưng…”.

“Ta sai rồi. Ta đã quá ấu trĩ. Đối với những kẻ chỉ biết đến lợi ích và danh dự gia tộc chó má đó thì hiểu gì là tình cảm chân thành…”.