Chương 679: Cũng chỉ là nữ nhân

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Tiền bối…!”.

“… Xin tiền bối đừng làm hại Khổng Lăng tỷ!”.

“Nữ nhân ngốc, ngươi tránh qua một bên”.

“Tiền bối…”.

“Thật phiền phức”.

“Phốc!”.

“Phốc!”.

Sau khi đã đem cả Tiểu Kiều lẫn Tiểu Vương định thân tại vị, Cao Chính liếc hai người còn lại là Lạc Lâm và Âm Cơ, uy hiếp:

“Các ngươi nếu thích bị ép buộc thì cứ việc”.

“Tiền bối, người… người sao tự dưng lại như vậy?!”.

“Tự dưng?”.

Hồi đáp Lạc Lâm là một tiếng hừ nhẹ.

“Việc này thì ngươi nên hỏi tiểu nha đầu này”.

Mắt dời về vị trí cũ, trên mặt Khổng Lăng, Cao Chính tiếp tục:

“Tiểu nha đầu, năm tháng ta trải qua không phải chỉ để làm vật trang trí. Lại chơi trò tâm cơ với ta? Lá gan ngươi quả là không nhỏ”.

“Ư… ưm…”.

Trước lực đạo quá lớn từ cái siết của Cao Chính, Khổng Lăng dù muốn giải thích cũng chẳng làm sao thốt ra được một lời trọn vẹn. Vẻ khẩn cầu lộ đầy qua ánh mắt, nàng nhìn về nơi Thi Quỷ. Có lẽ… nàng đang hy vọng hắn sẽ can thiệp giúp mình.

May cho nàng, lần này Khổng Lăng nàng đã không phải thất vọng. Thi Quỷ, hắn thực sự đã xen vào.

“Tiền bối”. – Thi Quỷ nói – “Có gì từ từ rồi truy vấn. Xin hãy buông nàng ra”.

“Được rồi”.

Rất chóng vánh, Cao Chính vừa nghe nhi tử mình nói thế thì lập tức đồng thuận, đem tay thu về. Với người ngoài Cao Chính hắn có thể phòng bị, thậm chí sẵn sàng hung ác, bằng như nhi tử, đấy lại là chuyện khác.

Liếc xem Khổng Lăng hiện còn chưa kịp bình ổn hơi thở, Cao Chính cất tiếng: “Tiểu nha đầu, nể mặt hài nhi ta cho ngươi một cơ hội phân trần. Tốt nhất là đừng để ta phát hiện lời ngươi là dối trá”.

“Tiền bối”. – Âm thầm hít sâu một hơi, Khổng Lăng hướng Cao Chính, bình tĩnh mà rằng – “Khổng Lăng tài trí kém cỏi, làm sao dám có ý nghĩ ngu ngốc qua mặt tiền bối…”.

Nàng tạm ngưng trong thoáng chốc, rồi tiếp tục: “Khổng Lăng thừa nhận trong thâm tâm, bản thân mình đã nảy sinh ý niệm mong tiền bối ra tay giúp hoá giải cỗ lực lượng do Hoan Vương lưu lại. Nhưng suy cho cùng, mong muốn ấy há chẳng phải là điều tất yếu? Khổng Lăng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, cũng cần tự do…”.

“Tiền bối, người không lẽ vì vậy mà ngờ vực Khổng Lăng có tâm địa đen tối?”.

Dời mắt lên mặt Thi Quỷ, nàng chân thành bày tỏ: “Khổng Lăng đối với nam nhân vô cùng chán ghét, dù trước kia hay bây giờ thì vẫn là như thế. Khác, duy nhất ở hai từ “ngoại lệ”. Trong lòng Khổng Lăng, Thi Quỷ và nam nhân thiên hạ không thể đánh đồng. Rất ư sai biệt”.

“… Khổng Lăng không phải hạng nữ nhân tùy tiện. Hai tiếng “phu quân”, một khi đã gọi thì cả đời khắc ghi. Nhân sinh kiếp này, ngoài Thi Quỷ ra ta tuyệt sẽ chẳng để bất kỳ nam nhân nào chạm vào mình nữa…”.

“Tiểu nha đầu, miệng lưỡi cũng không tệ đâu”.

Sau một đỗi trầm ngâm, Cao Chính chợt nhận xét.

Tiếp đấy, hắn tựa cười mà như không cười, bảo với Khổng Lăng: “Thái độ cùng lời nói của ngươi, ta công nhận chúng rất chân thành. Tuy nhiên… Lời nói suy cho cùng vẫn chỉ là lời nói. Nó không thể chứng minh được cái gì cả. Tiểu nha đầu, ngươi liệu có nên dùng hành động thực tế nào đó chăng?”.

Tiếp tục là một yêu cầu từ Cao Chính. Âu cũng dễ hiểu. Dẫu sao thì hắn đã sống qua rất nhiều năm tháng, trong quá khứ lại từng bị phản bội lòng tin; tín niệm của hắn, nó thiếu thốn là điều hiển nhiên.

Cao Chính là thế, tâm vẫn ngờ vực. Còn Thi Quỷ?

Cũng chả sai biệt bao nhiêu.

Mặc dù đã cùng Khổng Lăng trải qua hơn trăm năm dài chung sống nhưng quá khứ của nàng, hắn còn chưa kịp tỏ tường. Đối với hắn, Khổng Lăng nàng rõ ràng chưa thể hoàn toàn tin tưởng. Đã vậy, hắn có lý do gì để buông bỏ phòng bị với nàng?

“Như vậy cũng tốt. Nhân cơ hội này ta sẽ nhìn xem tâm tư nàng ta thế nào. Là chân là giả, phải xem Khổng Lăng ngươi biểu hiện rồi”.

Mang tâm dò xét, Thi Quỷ tiếp tục bảo trì im lặng, âm thầm quan sát.

Không để Thi Quỷ phải chờ đợi quá lâu, phía bên kia, Khổng Lăng đã đưa ra quyết định.

Thần tình kiên định, nàng hướng Cao Chính nói: “Tiền bối, người là trưởng bối, Khổng Lăng thân lại là nữ nhân của Thi Quỷ, để người hoài nghi quả thực chẳng phải điều hay”.

“Như tiền bối muốn, ta sẽ lập tức dùng hành động đề chứng minh cho mình”.

Quay sang Thi Quỷ, Không Lăng nhìn nhìn một lúc rồi mới mở miệng:

“Thi Quỷ, ta biết đối với ta trong lòng ngươi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, còn chưa thực sự xem ta là nữ nhân của mình. Điều đó không khiến ta vui vẻ gì đâu”.

“Thi Quỷ, có nhiều chuyện không phải ta không muốn cho ngươi biết mà là… ngươi rất hiếm khi chủ động hỏi ta…”.

Đối với chuyện này, thi thoảng Khổng Lăng nàng cũng cảm thấy rất bực mình. Đồng ý là nàng có giữ im lặng về thân phận, về quá khứ, thế nhưng nó đâu có nghĩa rằng nàng triệt để từ chối bộc bạch tâm tư?

Hơn trăm năm, nó há đâu ngắn ngủi? Sau bao lần song tu, toan tính, thăm dò, cảm tình thế nào chẳng có?

Có căm hận, có hờn dỗi, có lo lắng, cũng có chút gì đó gọi là yêu đương…

Có thể nó không nhiều, không quá mãnh liệt nhưng ít ra cũng đủ khiến nàng thốt ra hai chữ “phu quân”. Hai chữ này, Khổng Lăng nàng đâu có tùy tiện gọi…

Đáng tiếc… Một chút cảm xúc yêu đương kia của nàng, từ đầu tới cuối người ta đều chẳng màn chú ý, hoặc là xem trọng. Gắn kết, nó cần cả hai phía.

Thi Quỷ, hắn không thể trách nàng được. Khổng Lăng nàng che giấu thân phận, giữ kín quá khứ đến tận hôm nay, nguyên nhân một phần cũng là do hắn không chịu cố gắng đào sâu đấy.

Nữ nhân mà, có mấy ai là “nông cạn” đâu?

“Được rồi”.

Thở nhẹ một hơi, Khổng Lăng chấp nhận làm người thua cuộc.

“Ta cũng chẳng muốn tiếp tục giằng co với tên nam nhân không hiểu phong tình ngươi làm gì. Cứ coi như Khổng Lăng ta kiếp này xui xẻo đi”.

Nói đoạn, trước ánh mắt ngờ vực của Thi Quỷ, Khổng Lăng bỗng điều động linh lực, vươn tay vẽ ra một pháp ấn rồi trích máu đánh vào. Sau đấy, nàng bắt đầu tác động lên nguyên thần…

“Chậm đã”.

Bị người ngăn cản, Khổng Lăng tạm thời đình chỉ, ngẩng đầu nhìn lên.

“Ngươi đang tính làm gì vậy?”.

Đáp lại Thi Quỷ là một câu trả lời ngắn gọn: “Lập khế ước”.

“Chủ bộc khế ước?”.

“Ngươi cũng thấy rồi, còn hỏi ta làm gì”.

Sau câu nói ấy, Khổng Lăng chờ thêm một đỗi mà vẫn chưa nghe Thi Quỷ nói thêm một lời nào nữa thì trong lòng không khỏi hụt hẫng. Nàng đang thấy mất mát.

Dù vậy, ở ngoài mặt, Khổng Lăng vẫn tỏ ra điềm nhiên như cũ. Nàng cười nhẹ, rồi lại tiếp tục tiến hành xác lập khế ước.

“Thu hồi đi”.

Một chút ngạc nhiên trộn lẫn vui mừng, Khổng Lăng liếc qua Thi Quỷ.

“Ta nói không rõ sao?”.

“Ngươi… thực không muốn ta tiếp tục?”.

Thú thực là Khổng Lăng nàng vẫn còn chưa minh bạch lắm. Khế ước một khi xác lập thì người nắm quyền chủ động sẽ là Thi Quỷ. Lợi ích hoàn toàn chỉ một mình hắn.

Vậy thì tại sao? Vì cớ gì hắn từ chối ký kết?

Theo nàng hiểu thì Thi Quỷ tuyệt chẳng thể nào là một tên đạo đức giả. Trái lại, danh tự “ác nhân” mới chân chính thích hợp.

“Lẽ nào hắn cũng biết thương hương tiếc ngọc? Hoặc là nói…”.

Nội tâm phần nào hy vọng, Khổng Lăng đợi nghe.

Và, đáp án rất nhanh liền có được.

Nơi đối diện, Thi Quỷ lắc đầu, bảo: “Không cần. Ngươi là nữ nhân của ta, không phải nô bộc”.

Kế đến, hắn quay sang nói với Cao Chính: “Tiền bối, nếu không phiền thì hy vọng người có thể cởi bỏ phong bế…”.

Nói đoạn, Thi Quỷ nhìn về phía Lạc Lâm, tiếp tục lời còn dang dở: “… giúp nàng ấy”.

Rất ngoài ý muốn. Thực sự là rất ngoài ý muốn. Trong khi mọi người đều đinh ninh Thi Quỷ sẽ nói giúp Khổng Lăng thì không, đối tượng được hắn nhắc tới lại là Lạc Lâm.

Khỏi phải nghĩ, việc này dĩ nhiên đã làm Khổng Lăng bị hớ, lâm vào trì trệ.

Phải, nàng đã triệt để câm nín. Trong một vài giây.