Chương 572: Điên Cuồng

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Tiểu tử, đừng có để bị giết đấy!”. – Hướng về Thi Quỷ hiện đang bị cỗ khôi lỗi Thiên hà đệ ngũ trọng cùng đám người Trần Đức, Thác Ban vây công, Âm Cơ nói lớn.

Chính vào lúc thanh âm nàng vừa ra hết thì từ miệng Diệp Lang Khải, một tiếng hét đột ngột cất lên. Cùng với nó, những phù văn trên cổ hắn cũng kéo dài, lan rộng ra khắp gương mặt.

“Lại gì nữa đây?”. – Phía đối diện, Âm Cơ ngó thấy sự chuyển biến nọ thì nhất thời nghi hoặc.

Nhưng sự hoài nghi của nàng đã chẳng duy trì được lâu thì liền tan biến. Câu trả lời rất nhanh nàng đã biết.

“A a a…!”.

“A a a a… a a…!”.

“… a a a… a a a!”.

“Keng! Keng!”.

“Keng!”.

Trong khi Âm Cơ và Diệp Lang Khải giằng co bên kia thì bên này, cỗ khôi lỗi Thiên hà đệ ngũ trọng cùng đám người Trần Đức, Thác Ban, Phong Bất Bình sớm đã lao đến tấn công Thi Quỷ. Tất nhiên, những đòn công kích của bọn chúng, ngay từ đầu thì đã rất hung mãnh, thần thông xuất ra nối nhau không ngừng, cái này chưa tan cái kia đã tới, mỗi cái đều tràn đầy uy lực.

Một khôi lỗi Thiên hà đệ ngũ trọng và sáu tên Thiên hà đệ tam, đệ tứ trọng, nguyên một đám bảy người vây công chỉ duy nhất một “tiểu tu sĩ” Linh châu đệ cửu trọng vậy mà lại phải dốc toàn lực để đối phó, quả thực là một chuyện vô cùng khó tin, thiết nghĩ nếu truyền ra ngoài thì hẳn sẽ khiến không ít kẻ ngờ vực.

Làm sao chẳng hoài nghi khi mà nó quá thiếu chân thực đến như thế. Linh châu đệ cửu trọng và Thiên hà đệ tam, đệ tứ trọng, khoảng cách bên trong là cỡ nào rộng, chênh lệch tầm đó là cỡ nào xa. Một trời một vực, cách ví von này cũng không phải quá.

Thi Quỷ, so với mức tu vị của mình thì hắn đã mạnh hơn quá nhiều. Hơn ai hết, đám người Thác Ban, Trần Đức là những kẻ cảm nhận điều đó rõ ràng nhất. Tuy chỉ mới cùng Thi Quỷ trải qua một hồi giao phong ngắn ngủi nhưng bấy nhiêu cũng đã đủ để bọn chúng nhìn ra, hiểu được. Tại sao một cường giả Thiên hà đệ tứ trọng như Nguyên Trực lại hoàn toàn bất lực để rồi bị giết chết một cách chóng vánh, tại sao cỗ khôi lỗi mang lực lượng tương đương tu sĩ Thiên hà đệ ngũ trọng lại giằng co chưa lâu thì đã triệt để bị phá hủy, hết thảy bọn chúng đều đã hiểu rõ. Cả hai đã gặp phải một đối thủ vượt ngoài năng lực ứng phó. Một con quái vật đội lốt Linh châu cảnh.

Và cũng bởi chính vì hiểu, chính vì đã tự thân cảm nhận được chiến lực đáng sợ của Thi Quỷ nên giờ phút này đây bọn chúng – đám người Trần Đức, Thác Ban – mới phải dốc hết toàn bộ lực lượng ra đối phó. Nhưng dù là vậy, dù đã thi triển những thủ đoạn mạnh mẽ nhất, những thần thông lợi hại nhất thì vô ích vẫn hoàn vô ích. Nói gì thương tổn, ngay đến một vết xước nho nhỏ bọn chúng còn chưa thể lưu lại được.

Kẻ địch của bọn chúng, hắn quá khó lường. Hiện hữu ở hắn, nó không chỉ đơn thuần là lực lượng kinh nhân vượt ngoài lẽ thường mà còn cả sự quỷ dị nữa.

Xét theo hình dáng và khí tức ma nhân trên người thì đối phương rõ ràng là một đại ác ma. Phải, đám người Thác Ban, Trần Đức đã đinh ninh là như vậy. Bọn chúng không nhìn ra được sự ngụy trang của Thi Quỷ. Cái này cũng không thể trách, dẫu sao đan dược được Thi Quỷ dùng để ẩn đi khí tức nhân loại cũng là loại đặc biệt do đích thân Độc Cửu – một vị thánh đan sư hàng thật giá thật luyện chế, chân nhân Linh anh cảnh sơ kỳ còn chưa thể khám phá ra được chứ huống hồ chỉ mấy tên cường giả Thiên hà cảnh.

Đại ác ma, đấy là một sự lầm tưởng hiển nhiên và hợp lý. Đám người Trần Đức, Thác Ban chẳng hề hoài nghi. Lúc này, nếu có gì đó khiến chúng phải thắc mắc về gốc gác của Thi Quỷ thì cũng chỉ duy nhất mỗi danh tự chủng tộc nữa thôi. Hệt như Lạc Mai Tiên và Độc Cửu cách đây hai năm khi lần đầu tiên chứng kiến Thi Quỷ biến về chân diện ma chân, bọn chúng cũng không thể nhìn ra được lai lịch thật sự của hắn.

So với tiêu chuẩn một tộc nhân Kim Nguyệt Tu La thì Thi Quỷ quá khác. Hình dáng hay khí tức, bất kể là gì thì đều có sai biệt rất lớn. Và đấy cũng chính là điều khiến cho bọn chúng – đám người Thác Ban, Trần Đức – cảm thấy khó lường. Nhưng còn chưa hết…

Trừ bỏ gốc gác ra thì nằm ngoài nhận thức của bọn chúng còn có đặc tính lực lượng cùng thuật pháp thần thông của Thi Quỷ nữa. Thủ đoạn của Thi Quỷ, nó quá quỷ dị. Trong đời bọn chúng chưa từng kiến thức qua những loại nào như thế hết…

Với chúng, Thi Quỷ giống hệt như một con quái vật điên cuồng và đầy máu, theo đúng nghĩa.

Hãy cứ nhìn hắn mà xem, quanh người hắn lúc này, từ đầu tới chân, từ trước ra sau làm gì có chỗ nào là không có máu tươi đang lưu chuyển?

Máu. Toàn thân đều là máu. Khắp nơi đều là máu…

Hình dạng của Thi Quỷ hiện giờ chính là như vậy, đã biến thành một huyết nhân. Bằng như xét đến tâm trí…

Quả đúng như cảm nhận của đám người Thác Ban, Trần Đức – sáu tên thủ lĩnh đạo tặc đang vây công, Thi Quỷ rất ư điên cuồng. Cách đánh của hắn, nó càng ngày càng hung hãn thô bạo; thần thái của hắn, nó mỗi lúc một dữ dằn hung ác. Là giận dữ? Là phẫn nộ?

Chỉ e nó còn hơn thế nữa.

Thi Quỷ hắn dường như đang dần trở nên mất kiểm soát.

“Keng!”.”Keng!”.

“Keng!”.

Sau khi đẩy lui cỗ khôi lỗi Thiên hà đệ ngũ trọng cùng hai tên thủ lĩnh đạo tặc Hào Long, Trần Đức, Thi Quỷ lập tức chuyển hướng lao về phía Thác Ban.

Cùng với Diệp Lang Khải, Thác Ban chính là kẻ mà Thi Quỷ hắn nhất định phải lấy mạng!

Nếu không vì Thác Ban bắt giữ thì Tiểu Kiều đã chẳng bị Thác Nhĩ Đồ ức hiếp, chẳng phải quỳ gối van xin. Nếu không vì Thác Ban muốn cống nạp cho Diệp Lang Khải mà mang nàng tới Lam Dương Động này thì Tiểu Kiều nàng đã chẳng bị người đánh đập…

Những giọt nước mắt bi thương tuyệt vọng, những vết thâm tím cùng vệt máu khô đọng nơi khóe miệng kia, Thi Quỷ hắn đều đã thấy. Rất rõ.

Hôm nay, hắn muốn bọn chúng – những kẻ đã làm tổn thương nàng, toàn bộ đều phải trả giá!

Nước mắt của Tiểu Kiều, Thi Quỷ hắn muốn chúng phải dùng máu để trả!

“Keng!”.

Trong cơn cuồng nộ, Thi Quỷ giơ cao cánh tay đầy vuốt nhọn nhắm thẳng vào đầu Thác Ban đánh xuống!

Không ổn!

Đứng trước nguy cơ, Thác Ban nào dám có nửa giây chần chừ, vội vã xuất ra linh thuẫn thánh cấp đồng thời đem một tấm Thiên Cương Phù triển khai phòng hộ.

“Ong!”.

Ngay tức khắc, một màn va chạm nảy lửa nổ ra. Giữa ma trảo của Thi Quỷ và hai tầng phòng ngự của Thác Ban.

Kết quả…

Linh quang phòng hộ của Thác Ban vẫn còn trong khi cánh tay của Thi Quỷ thì… bị đánh bật lại.

Nhưng, cũng chỉ là nhất thời, trong một khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi. Bởi vì tiếp ngay sau đó Thi Quỷ đã lại liền vung tay. Tuy nhiên lần này, thay vì một trảo, thay vì một đòn như vừa rồi thì hắn công kích bằng những nấm đấm. Uy lực ư? Rất khủng bố.

Từ đầu chí cuối, Thi Quỷ hắn chỉ dùng đúng bốn quyền liền khiến cho hai tầng phòng ngự của Thác Ban tan vỡ, khiến hắn phải táng đảm kinh hồn.

Đáng tiếc, tại thời điểm đầu Thác Ban sắp bị đánh nát thì Thi Quỷ lại bị người ra tay ngăn cản. Chính là cỗ khôi lỗi Thiên hà đệ ngũ trọng cùng năm tên thủ lĩnh đạo tặc khác.

“Keng! Keng!”.

Mắt thấy đã sắp giết được Thác Ban lại bị ngăn cản, để hắn thoát ra, Thi Quỷ vốn đã phẫn càng thêm phẫn, đã nộ lại càng thêm nộ. Hắn điên cuồng gào lên, bên trong thể nội, Huyết Sát Chi Lực cũng theo đó mà sôi trào, chạy khắp kỳ kinh bát mạch…

“Ong!”.

“Ong!”.

“Khí tức của hắn…!”.

“Sức mạnh của hắn lại tăng lên rồi!”.

“Chết tiệt!”.

“Mau! Thiêu đốt chân nguyên nhanh chóng lấy mạng hắn!”.