Chương 14: Thì Ra Ta Cũng Là Thiên Tài

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lăng Mị tức thì lâm vào trầm mặc. Tuy nhiên đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, thực chất trong lòng nàng đang tự nói:

“Tên tiểu tử này nhìn bề ngoài ngây ngô không ngờ lại đa nghi đến vậy. Không được. Nhất định phải bắt hắn học luyện đan. Hắn chà đạp y phục ta cũng là chà đạp mặt mũi ta, sao có thể dễ dàng bỏ qua được. Phải cho hắn vào tròng rồi từ từ hành hạ hắn…”.

Tâm tư xoay chuyển, Lăng Mị cười duyên, hai mắt chớp chớp nhìn Vương Chi, cất giọng ngọt ngào:

“Tiểu đệ đệ, sao ngươi có thể nghĩ tỷ tỷ như vậy. Tỷ tỷ quan tâm ngươi không hết thì há lại hại ngươi? Với lại ngươi ngẫm xem, trên người ngươi cũng đâu có thứ gì đáng giá, tỷ tỷ mưu đồ gì chứ. Tỷ tỷ thấy cảnh ngộ ngươi chợt nhớ lại quá khứ của mình nên đồng cảm, muốn trợ giúp ngươi một chút…”.

Sau một hồi nhập vai diễn thuyết, Lăng Mị cuối cùng cũng phần nào đả thông được tư tưởng cho Vương Chi…

Vẫy tay từ biệt hắn, thân ảnh nàng nhanh chóng biến mất, chỉ lưu lại một câu:

“Tiểu đệ đệ, ngươi cũng thật xấu nha! Mảnh hồng ngọc kia nhớ giữ cho kỹ đấy!”.

Toàn thân kẻ nào đó lập tức cứng đờ.

Quả nhiên không giấu được!

Ba tháng sau.

Lăng Mị đứng nhìn ngọn lửa trước mặt, thật lâu không nói gì.

“Ê”. – Vương Chi không nhịn được kêu lên.

“Ê!”.

Lần này rốt cuộc Lăng Mị cũng phản ứng. Nàng chuyển ánh mắt qua người Vương Chi.

“Ngươi xác định bản thân vẫn là Khai nhãn trung kỳ?”.

“Ta có thể lừa được ngươi sao?”.

“Đúng là ngươi không có bản lãnh đó”. – Lăng Mị rất tự tin về điểm này.

Thế nhưng ngọn lửa trước mặt nàng lại là thế nào? Đây căn bản không phải linh hỏa mà một tu sĩ Khai nhãn trung kỳ có thể thi triển được! Thậm chí dù là Khai nhãn hậu kỳ cũng không!

Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ cơ thể tiểu tử này có gì đặc biệt?

Nghĩ vậy, hai mắt nàng bắt đầu đảo quanh toàn thân Vương Chi…

Trước cái nhìn xâm lược kia, Vương Chi cảm thấy mình như chú cừu non sắp rơi vào miệng sói, trái tim không tự chủ mà nhảy lên thình thịch. Bất giác, chân hắn lùi lại phía sau, dáng vẻ đề phòng. Nhất thời bầu không khí trở nên có chút quái lạ, mãi cho tới khi…

“Mấy đan phương lần trước tỷ tỷ đưa, ngươi đã xem hết rồi chứ?”. – Lăng Mị đột nhiên hỏi.

Trông thấy cái gật đầu của Vương Chi, nàng nói tiếp:

“Ngươi hãy luyện thử một lô Bổ Huyết Hoàn cho ta xem”.

“À không”. – Lăng Mị bỗng thay đổi ý định: “Luyện một lô Hồi Khí Đan đi”.

Hồi Khí Đan?

Vương Chi trợn mắt, hướng nàng xác nhận lại:

“Ý ngươi là Hồi Khí Đan mà không phải Hồi Khí Tán?”.

“Không sai. Là Hồi Khí Đan”.

“Ngươi xác định mình không lầm lẫn gì đó chứ? Hồi Khí Đan tuy chỉ là phàm đan nhưng cũng là loại phàm đan cao cấp, căn bản không phải một tu sĩ Khai nhãn trung kỳ như ta có thể luyện được; hơn nữa đây còn là lần đầu tiên ta luyện đan”.

“Ai bảo ngươi lần đầu tiên thì không được luyện chế đan dược cao cấp? “.

“Trong ngọc giản ghi như vậy”.

“Vậy thì ngọc giản ghi thiếu rồi. Đừng lề mề nữa, mau luyện một lô Hồi Khí Đan đi. Linh hỏa của ngươi dư sức làm được”. – Nói đoạn, Lăng Mị ném cho Vương Chi một lô đỉnh và mấy phần tài liệu đã chuẩn bị sẵn.

Tiếp lấy tài liệu và lô đỉnh, Vương Chi không yên tâm xác nhận lại lần nữa:

“Ngươi chắc là muốn ta luyện Hồi Khí Đan chứ? Làm hỏng hết tài liệu ta không đền đâu đấy”.

“Bảo ngươi luyện thì ngươi cứ luyện”.

Và thế là kẻ nào đó bắt tay vào luyện chế lô đan dược đầu tiên trong đời.

Gần nửa giờ sau.

“Phù.. ù.. ù…”.

Thở ra một hơi dài, thần sắc mệt mỏi, Vương Chi đưa lô đỉnh qua cho Lăng Mị, bảo:

“Ngươi kiểm tra xem như thế này có tính là thành đan không? Ta đã tận lực rồi”.

Lăng Mị không nói gì, vươn tay đón lấy; kế đó, nàng cầm một viên đan dược lên, cẩn thận xem xét.

Một phút trôi qua…

Viên đan dược thứ hai được cầm lên…

Viên thứ ba…

Viên thứ tư…

Càng nhìn, ánh mắt Lăng Mị càng khác lạ, động tác cũng nhanh dần, mãi cho đến viên thứ mười lăm thì gương mặt nàng bỗng trở nên ngốc trệ.

Mười lăm viên, tất cả đều thành đan! Đừng nói hỏng mà đến cả một viên phế đan cũng không có! Hơn nữa đây lại còn là lần đầu tiên đối phương luyện đan!

Gặp quỷ rồi! Trong lòng Lăng Mị không nhịn được mà hô lên như thế.

Vương Chi hiển nhiên chẳng thể biết được suy nghĩ của nàng. Hắn thấy nàng xem xong thì im lặng không nói gì còn tưởng là mình đã luyện đan thất bại, tâm tình không khỏi chán nản, thầm than:

“Xem ra ta không thích hợp làm luyện đan sư rồi”.

Trong lúc hắn đang uể oải thì tiếng Lăng Mị truyền tới:

“Vương Chi, ngươi có muốn bái ta làm sư phụ không?”.

Hả? Sư phụ?

Vương Chi ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt mờ mịt.

Thấy thế, Lăng Mị giải thích:

“Thiên phú luyện đan của ngươi cực cao, chỉ cần có ta chỉ điểm, không quá hai năm ngươi nhất định sẽ trở thành một linh đan sư”.

Nghe xong, Vương Chi như bị choáng, có chút mơ hồ hỏi:

“Ý ngươi là số Hồi Khí Đan ta luyện lúc nãy cũng không có hỏng?”.

“Chẳng những không hỏng mà phẩm chất còn rất tốt”.

Vương Chi đứng bất động không nói được gì. Ý nghĩ trong đầu hắn hiện giờ là:

“Thì ra ta cũng là thiên tài”.

Tại một góc nhỏ của Thiên Đan Phong, dưới tán cây già, một cô gái mặc bạch y đang đứng, mắt nhìn về con suối đằng xa. Sự thật thì thứ nàng đang nhìn cũng không phải dòng suối mà là người, một người đang luyện kiếm. Người này tuổi độ đôi mươi, một thân lục y phiêu dật xuất trần, khiến người ta có cảm giác xa cách lại như gần gũi, hết sức khó hiểu. Nàng cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là Hoàng Nữ Tú Anh; còn cô gái mặc bạch y đang đứng quan sát thì hiển nhiên là sư phụ nàng – Lăng Tố.

“Ồ, không ngờ ngộ tính của cô gái này cao như vậy, mới đây đã sắp luyện thành chiêu thứ nhất của Ngự Thủy Phi Thiên rồi”. – Chẳng rõ tự khi nào Lăng Mị bỗng xuất hiện, cất giọng ngạc nhiên.

“Tỷ”. – Lăng Tố nhìn nàng, hỏi: “Sao lại có nhã hứng đến Đạm Tình Cư của muội vậy?”.

“Ta bị người ta ức hiếp, trong lòng hơi bực bội, tìm muội để nói chuyện thôi”.

Lăng Tố có chút bất ngờ, chợt cười khẽ: “Có thể nói cho muội biết là đại nhân vật nào lại có bản lãnh ức hiếp tỷ không? “.

Nghe thế, Lăng Mị liền hậm hực:

“Ngoài tên quỷ hẹp hòi kia thì còn ai nữa”.

“Quỷ hẹp hòi?”. – Lăng Tố mờ mịt chẳng hiểu ra sao.

“Thì chính là tên tiểu tử đòi ta bồi thường năm mươi linh thạch đó”.

“Là hắn? Thế nhưng hắn chỉ là một tu sĩ Khai nhãn cảnh…”.

“Chuyện này căn bản không quan hệ gì tới tu vi cả”. – Lăng Mị giải thích: “Thật ra là ta bày tỏ với hắn nhưng lại bị hắn từ chối”.

“Tỷ… Tỷ… đang nói đùa đúng không?”.

“Đùa? Không có. Lời ta nói đều là thật lòng. Ta thật sự đã bị hắn từ chối. Hừ, tên tiểu tử đó đúng là có mắt mà chẳng thấy Thái Sơn ngay trước mặt. Không ngờ lần đầu tiên ta có ý định thu đồ đệ thì lại bị người ta xem thường như vậy”.

Thu đồ đệ?

“Tỷ”. – Lăng Tố chợt hỏi: “Lúc nãy tỷ nói bày tỏ chính là việc muốn thu hắn làm đồ đệ?”.

“Ừ. Thế muội nghĩ ta bày tỏ cái gì?”.

“Không, không có gì”. – Lăng Tố chuyển đề tài: “Hắn từ chối thế nào, tỷ kể cho muội đi”.

“Cũng được. Chuyện là thế này…”.

Khoảng năm phút sau…

“Tố Tố, ta bị người ta ức hiếp mà muội còn cười”.

P/s: Toàn bộ các chương của Phù Thiên Ký cho tới giờ (và chắc là về sau luôn) đều được Tẫn Ly gõ trên điện thoại, vì vậy nên câu chữ đôi lúc sẽ sai sót, có gì bạn đọc thông cảm cho.

P/s 2: Thấy hay thì tuần sau đề cử Phù Thiên Ký vào top đi các độc giả. Tẫn Ly muốn lên top một lần cho thỏa lòng hư vinh!

Ngày mai sẽ đăng chương vào sau 23h. (Có khả năng là bạo chương).

Số từ: 1757