Chương 322: Thực Lực Chân Chính Của Thánh Tử Cửu Âm Giáo

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mặc dù khủng bố là vậy, tàn phá là vậy, thế nhưng đó vẫn chưa phải toàn bộ thực lực của bọn họ.

Phải biết là từ nãy giờ, thần thông của họ còn HM4cdRU chưa xuất ra bao nhiêu, các màn va chạm hầu hết đều đến từ thánh khí với linh lực được sử dụng một cách trực tiếp và bình thường mà thôi.

Bọn họ vẫn còn đang ẩn giấu thực lực.

Có điều… chúng đã sắp được xuất ra rồi. Và người bắt đầu thì chính là Na Trát.

Sau những đường đao dồn dập mà vẫn chưa làm gì được Thánh tử Cửu Âm Giáo thì nàng đã không thể chịu thêm được nữa. Vừa truy đuổi La Thiên Bằng lại vừa bị ngăn cản thế này, thực sự rất là nghẹn khuất.

Nếu đối phương đã muốn chặn, vậy thì để xem hắn có thể chặn được tới đâu!

Quyết xong, Na Trát chẳng chút chần chừ, lập tức đại triển ma uy.

Đột ngột lui lại phía sau, cùng với liêm đao được giơ lên, cả người nàng cũng bỗng bất ngờ vụt sáng. Một vầng hào quang vàng rực chói mắt.

“Không ổn!”.

Phía bên kia, ngay khi vừa trông thấy sự biến đổi của Na Trát thì trong lòng Thánh tử Cửu Âm Giáo liền hô lên như vậy.

Trong mắt thoáng qua một tia khác lạ, hắn cấp tốc đem lộ tuyến linh lực thay đổi…

Một cách chóng vánh, bên này Na Trát rất nhanh đã tích đủ lực lượng cho đòn đánh của mình.

Bao bọc trong hào quang rực rỡ, nàng vung lên liêm đao!

Thiên Ma Trảm: Nguyệt Quang Đoạn Hận!

Liên tiếp là ba đạo đao ảnh khủng bố xuất ra. Mỗi đạo có kích cỡ ít nhất cũng dài hơn trăm thước. Còn nếu bàn về uy lực, cứ nhìn không gian rung động liền biết.

Bằng một tốc độ khiến chân nhân cũng phải líu lưỡi, ba đạo đao ảnh nọ đồng loạt hướng về Thánh tử Cửu Âm Giáo bên kia đánh tới. Thiết nghĩ với khoảng cách và tốc độ này, e rằng hắn đã chẳng cách nào tránh kịp nữa rồi. Nghênh đón, đó gần như là lựa chọn duy nhất của hắn.

Và thực tế, mọi chuyện đã diễn ra y như vậy.

Tại thời điểm ba đạo đao ảnh khủng bố của Na Trát đánh tới thì từ người Thánh tử Cửu Âm Giáo, một vầng hào quang bất ngờ xuất hiện, tức tốc đem toàn thân hắn bao bọc vào trong.

“Oành! Oành!”.

“Oành!’.

Sau mấy tiếng bạo tạc vang dội, từ cuộc va chạm, dư lực nhanh chóng tản ra khắp bốn phương tám hướng. Hậu quả, núi non lại đổ sụp, sông ngòi lại thêm một phen bạo động…

“Ầm! Ầm…!”.

“Ầm…”.

Ngự giữa không trung, đôi mắt màu hổ phách của Na Trát nhìn chằm vào thân ảnh Thánh tử Cửu Âm Giáo hiện vẫn bình an vô sự, lông tóc chẳng chút tổn hao bên kia, trong lòng đầy rẫy hoài nghi.

Tâm tình của nàng đang rất tồi tệ. Nó không chỉ đơn giản bởi vì nàng đã để La Thiên Bằng chạy thoát, không chỉ đơn giản là thần thông của mình bị phá, trên hết thảy, thứ đả kích nàng nhiều nhất chính là vầng sáng vừa mới bảo vệ Thánh tử Cửu Âm Giáo kia!

“Nguyệt Linh Hộ Chủ”, đấy là tên gọi của vầng sáng ấy. Na Trát tuyệt đối khẳng định. Hơn ai hết, đối với nó nàng rất đỗi quen thuộc, bởi vì… chính nàng cũng biết! Nàng đã từng tu luyện qua!

Nguyệt Linh Hộ Chủ, một trong những loại thần thông thượng thừa nằm trong cuốn công pháp Bách Thế Thiên Ma Kinh của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La, chỉ duy nhất dành cho hoàng tộc tu luyện.

Cùng với Bách Biến Thiên Ma Công, Bách Thế Thiên Ma Kinh cũng được xếp vào trong mười bộ công pháp đỉnh cấp nhất của bộ tộc. Trái ngược với Bách Biến Thiên Ma Công trọng yếu ở bí pháp hỗ trợ tu luyện, Bách Thế Thiên Ma Kinh lại mạnh về thần thông đối chiến.

Lại nói, hai bộ công pháp đỉnh cấp ấy, chúng vốn có chung một nguồn gốc, được sáng tạo ra bởi một vị tổ tiên hùng mạnh của dòng họ Sa Đài, nếu kết hợp lại rồi đồng thời tu luyện thì uy lực không phải chuyện đùa. Một khi đạt đến cảnh giới cao nhất, nắm vững tất cả bí pháp lẫn thần thông, sợ rằng ngoài Đại Tu La Kinh và Thánh Điển – hai bộ công pháp mạnh nhất của bộ tộc – thì chẳng thứ nào có thể vượt qua được nữa.

Hết thảy những điều đó, Na Trát đều nhớ rất rõ. Cũng bởi vì uy lực cùng sự huyền diệu của chúng – Bách Biến Thiên Ma Công và Bách Thế Thiên Ma Kinh – nên thuở trước nàng mới lựa chọn để tu tập.

Na Trát nàng là thành viên hoàng tộc, vậy nên việc ấy rất bình thường.

Nhưng còn Thánh tử Cửu Âm Giáo kia? Làm thế nào mà hắn cũng biết thần thông, bí pháp của hai bộ công pháp nọ?

Hắn là hoàng tộc sao? Là thành viên của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La sao?

Hăn chỉ là một nhân loại!

Một nhân loại lại nắm giữ công pháp đỉnh cấp và tuyệt mật của bộ tộc, hơn nữa còn không chỉ một mà tới tận hai…

Đây đến cùng là chuyện quái quỷ gì chứ?!

Thần sắc âm trầm, sau một đỗi im lặng, Na Trát rốt cuộc cũng lên tiếng:

“Tại sao ngươi lại biết thần thông, bí pháp của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La ta?”.

Đối mặt với lời chất vấn của nàng, Thánh tử Cửu Âm Giáo dù nghe xong nhưng vẫn chẳng nói gì, xem dáng vẻ thì dường như là đang nghĩ ngợi gì đó.

Thật ra thì lúc nãy hắn đã khá lưỡng lự, thậm chí trong đầu còn xuất hiện ý nghĩ thoái lui. Nhưng theo tình huống phát sinh, sau khi cùng Na Trát đánh xuống, nhất là màn bộc lộ thần thông Nguyệt Linh Hộ Chủ vừa rồi kia, suy nghĩ của hắn đã cải biến.

Hôm nay thù oán đã kết, muốn cũng chẳng tránh được nữa. Nếu đã vậy thì chi bằng kiên định với dự định ban đầu: diệt cỏ tận gốc.

Đối phương là hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La thì sao chứ? Thần thông của bọn họ, hắn cũng biết. Lại nói, căn cứ vào diễn biến từ nãy giờ, mười phần hết tám, những gì hắn học được có thể còn tốt hơn so với hắn từng nghĩ…

Tâm tư máy động, hắn đáp lời:

“Ngươi là muốn nói đến thứ ta vừa mới thi triển ư? Cũng chẳng có gì, bất quá là thần thông từ mấy cuốn công pháp lưu truyền ở Cửu Âm Giáo ta từ ngàn năm trước thôi”.

“Không thể nào…”.

Na Trát không cách nào tiếp nhận được chuyện này. Vốn là công pháp đỉnh cấp của hoàng tộc mình lại trở thành vật truyền lưu của một giáo phái nhân loại…

Phản ứng của Na Trát, từng cử chỉ, từng chút biến đổi trên mặt, toàn bộ đều được Thánh tử Cửu Âm Giáo thu vào mắt. Hắn vẫn luôn quan sát nàng.

“Xem ra phán đoán của ta không sai”.

Tin vào nhận định của mình, quyết tâm giết Na Trát của Thánh tử Cửu Âm Giáo càng thêm kiên định.

Lời thừa chẳng muốn nói thêm nữa, hắn phóng tay hành sự.

Từ trong đan điền hắn, một vệt sáng đột ngột lao ra, nhanh chóng hiện rõ nguyên hình là một thanh trường kiếm màu vàng kim phong cách cổ xưa.

Chứng kiến hết thảy, nét mặt Na Trát càng trở nên âm trầm:

“Quả nhiên là tu sĩ song anh”.

Đối với việc này, nàng cũng không ngạc nhiên gì mấy. Ngay đến thần thông thượng thừa là Nguyệt Linh Hộ Chủ đối phương còn thi triển được thì tu tập bí pháp tạo đan trong Bách Biến Thiên Ma Công lại có gì khó khăn.

Sở hữu song anh, điều mà biết bao tu sĩ hằng khao khát, có lý nào hắn lại bỏ qua chứ.

Giờ này, phút này, mọi chuyện đã không thể vãn hồi được nữa. Na Trát cũng vậy mà Thánh tử Cửu Âm Giáo cũng thế. Chiến và giết, cả hai ai nấy đều quyết tâm muốn lấy mạng đối phương.

Thánh tử kia sao chưa biết chứ còn riêng Na Trát, dẫu có chịu mạo hiểm thì hôm nay nàng cũng phải làm cho lẽ.

Nàng… muốn công đạo.

Người vẫn luôn là ích kỷ như vậy. Công đạo của kẻ khác có thể mặc kệ nhưng còn công đạo của bản thân, nếu bảo không để ý chút gì thì quá dối trá đi. Ví như Vạn Kiếm Môn, đối với tai họa bất ngờ hôm nay, mặc dù bọn họ sẽ lựa chọn im lặng cam chịu nhưng nó không đồng nghĩa rằng bọn họ đã quên và mãi mãi quên. Một khi có cơ hội, chắc chắn bọn họ sẽ đòi công đạo ngay.

Không lên tiếng chẳng qua là bởi thiếu năng lực mà thôi.