Chương 596: Vực Tử Vong

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cái mà Thi Quỷ bảo “lên đường”, cũng là điều Lạc Lâm muốn biết, thực ra chẳng cao xa gì mấy, rất quen thuộc là khác. Y nhiệm vụ, theo những gì đã được phân công trước đó, bọn họ lại tiếp tục truy quét đạo tặc. Tuy nhiên, không như quãng thời gian vừa qua, lần này ra tay, trừ bỏ Thi Quỷ thì còn có thêm sự góp mặt của Nghinh Tử nữa. Thi Quỷ, hắn đã nhờ cậy nàng.

Mục đích ư?

Đơn giản là bởi hắn muốn hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh. Trong chuyến đi này, truy quét đạo tặc sớm đã chẳng còn là trọng tâm nữa. Mục tiêu của Thi Quỷ hắn đã chuyển hướng rồi. Không phải mới đây mà kể từ thời điểm chạm trán với đám người Thiên Nguyên, Ban Đạt tại Đàm Nghi Sơn kia.

Lúc ấy, khi truy sát Thiên Nguyên, từ miệng đối phương, Thi Quỷ hắn đã nghe được manh mối của bảo vật. Về sau sở dĩ tìm đến bọn Thác Ban, Trần Đức, Diệp Lang Khải, căn nguyên khởi điểm cũng là vì thế.

Mặc dù bên trong toà động phủ cổ tu sĩ nọ, bảo vật nhiều ít ra sao chưa rõ, nhưng giá trị của nó, Thi Quỷ tin tưởng tuyệt chẳng thấp. Đấy không phải suy đoán lung tung mà có cơ sở hẳn hoi.

Bạch Diệp Hoàn Minh Thụ, Tương Hoàng, La Ban, Hắc Thủy Hàn Băng Quả,…, đó là thông tin bảo vật mà Thiên Nguyên đã cung cấp. Mấy loại khác có thể cho qua, tuy nhiên, Bạch Diệp Hoàn Minh Thụ và Hắc Thủy Hàn Băng Quả thì lại là chuyện khác. Hai loại linh thụ và linh quả này, nó rất trân quý, đặc biệt là đối với những người tu luyện công pháp thuộc tính âm hàn.

Nhưng…

Điều khiến Thi Quỷ thực sự lưu tâm, nó lại không phải Hắc Thủy Hàn Băng Quả và Bạch Diệp Hoàn Minh Thụ. Thứ dưỡng dục nên chúng mới là những gì hắn bận lòng.

Tại đây, thế giới này, có lẽ chẳng mấy người biết được, rằng sâu trong lòng đất, phía bên dưới nơi mà Bạch Diệp Hoàn Minh Thụ và Hắc Thủy Hàn Băng Quả sinh trưởng còn tồn tại một bảo vật khác nữa, độ trân quý xét ra thậm chí còn lớn hơn rất nhiều so với chiếc giường được điêu khắc từ Thủy Minh Linh Ngọc mà hắn đã tìm thấy trong Lam Dương Động lúc giải cứu Tiểu Kiều.

Nghĩ mà xem, chỉ Thủy Minh Linh Ngọc thôi cũng đã đủ khiến cho chân nhân Linh anh cảnh phải động tâm, vậy thì bảo vật trân quý gấp chục lần Thủy Minh Linh Ngọc, giá trị lại lớn đến nhường nào?

Trong hoàn cảnh hiện tại của mình, thân là người tu luyện Lung Linh Đồng Ngọc Công – một loại công pháp chí âm chí hàn, bảo vật kia đối với Thi Quỷ mà nói, tầm quan trọng tuyệt không phải nhỏ. Tuy nói công pháp chủ tu của hắn là Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công, thế nhưng xét về độ trọng yếu, Linh Lung Đồng Ngọc Công chắc chắn chẳng kém bao nhiêu. Nên nhớ chính nhờ có loại thần công bổ trợ huyền diệu này mà hắn mới còn giữ được thanh tỉnh tới tận hôm nay.

Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công kia, nó vốn không phải công pháp. Nó… là một con quái vật.

Do trong lòng đã có chủ đích, lại được sự đồng thuận từ Nghinh Tử nên nhiệm vụ truy quét đạo tặc của Thi Quỷ rất nhanh liền hoàn thành, thời gian tính ra còn chưa hết một ngày.

“Chân nhân xuất thủ quả thật đáng gờm”.

Đó là sự đánh giá của Thi Quỷ khi chứng kiến thực lực Linh anh cảnh của Nghinh Tử. Đối với thứ sức mạnh ấy, hắn thực đang rất hướng đến.

Ngưỡng mộ? Không phải.

Ganh tị? Lại càng không.

Thi Quỷ, hắn bất quá là chờ mong mà thôi. Đối với người khác, Linh anh cảnh có thể rất xa vời, nhưng còn riêng hắn, đạt được cũng chỉ sớm muộn. Nói gì chân nhân, dẫu có là đại tu sĩ, thậm chí tiên nhân, thần nhân, chỉ cần cho hắn đủ không gian và thời gian để phát triển, thành tựu lại mấy khó khăn?

Có điều… hắn vẫn chưa nghĩ đến.

Hiện tại, chí hướng của hắn nhỏ hơn rất nhiều. Vô địch Linh anh, lực ngang Đại hải, đó… là mức độ mà hắn truy cầu.

“Tiểu Quỷ sư phụ”.

Giữa lúc Thi Quỷ đang trầm tư suy nghĩ thì từ phía sau, một thanh âm có phần non nớt truyền tới. Tiếp đấy, một thân ảnh thanh thuần khả ái tiến lại.

Thần tình hoạt bát, trong bộ bạch y đơn giản mà không kém phần sang trọng, Lạc Lâm hỏi: “Tiểu Quỷ sư phụ, chúng ta tới chỗ này làm gì vậy? Nhiệm vụ truy quét đạo tặc của chúng ta đâu có chỗ này. Hơn nữa…”.

Ánh mắt ngó nghiêng vài giây, nàng tiếp tục, giọng thấp đi hẳn: “Tiểu Quỷ sư phụ, ta nghe nói vực Tử Vong này đã bị cổ tu sĩ nguyền rủa, rất là đáng sợ a”.

“Vậy sao…”.

Thi Quỷ đưa chân tiến về phía trước, cúi nhìn vực sâu tối om bên dưới, hờ hững bảo: “Tử khí nồng nặc, người chết đúng thật chẳng ít”.

“Thì đấy”.

Bên cạnh, Lạc Lâm được dịp chen vào: “Ta đã nói rồi, vực Tử Vong này đã bị nguyền rủa, rất đáng sợ. Ta đọc ở trong sách, có nói chỗ này từng là một chiến trường thảm khốc vào hơn mười vạn năm trước. Lúc đó Hồng Uy Thiên Quốc của chúng ta còn chưa có được lập nên…”.

“Chúng ta xuống dưới thôi”.

Vốn còn tính kể thêm, nay nghe Thi Quỷ nói vậy, Lạc Lâm liền biến sắc. Bộ dáng có phần khẩn trương, nàng đưa tay nắm lấy vạt áo Thi Quỷ:

“Ê! Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi không nghe ta nói gì à?”.

“Ở bên dưới cũng đâu có đạo tặc, xuống đó làm gì?”.
“Đạo tặc?”.

Thi Quỷ xoay đầu nhìn lại: “Ai bảo ngươi ta đi giết đạo tặc?”.

Thoáng ngưng vài giây, hắn nói tiếp: “Lạc Lâm, nhiệm vụ truy quét đạo tặc của chúng ta đã hoàn thành rồi. Mục tiêu hiện tại là cái này”.

“Bản đồ này…”.

Chẳng tốn quá nhiều thời gian, Lạc Lâm vừa xem qua liền hiểu ra mọi chuyện. Màu tím trong đôi mắt như sáng lên một chút, nàng nhanh nhảu: “Tiểu Quỷ sư phụ, ý ngươi là vị trí kho báu nằm bên dưới vực Tử Vong này?”.

“Coi như ngươi chưa lú lẫn”.

“Cái gì mà lú lẫn? Trước giờ ta đều rất thông minh đấy!”.

“Thông minh sao?”. – Thi Quỷ không cho là đúng – “Nếu ngươi thật sự thông minh thì hôm nay, người phải cung kính gọi hai tiếng “sư phụ” đã là ta chứ chẳng phải ngươi”.

“Ta…”.

Lạc Lâm bị chê bai lập tức phản ứng, chỉ có điều…

Thực tìm không ra lời biện minh thoả đáng a.

Mấy vụ cá cược kia, khởi xướng là Lạc Lâm nàng, hơn nữa quá trình cũng rất chi công bình, thảm bại mà nói… hết thảy đều chỉ bởi do bản thân nàng cả thôi.

Là vì nàng quá ngốc sao?

Không phải.

Chắc chắn không phải!

“Hừ, Lạc Lâm ta đây là đại ác ma chứ có phải quái vật như hắn đâu”.

Nghĩ vậy, Lạc Lâm chép miệng: “Chậc, Tiểu Quỷ sư phụ ngươi vênh váo cái gì? Chuyện lúc đó là do cơ thể ta không tốt, đau bệnh triền miên…”.

Mấy lời biện bạch nọ, Thi Quỷ tất nhiên là chẳng màng. Mặc kệ Lạc Lâm, hắn quay sang bảo Tiểu Kiều:

“Tiểu Kiều, theo sát ta”.

“Hừ”.

Trông theo ba thân ảnh vừa khuất dạng bên dưới vực sâu, Lạc Lâm khó chịu ra mặt: “Tiểu Kiều Tiểu Kiều… Trách nhiệm của Tiểu Quỷ ngươi là bảo vệ ta kia mà”.

“Hừm…”.

Đứng phía sau, Âm Cơ – người vẫn luôn bảo trì im lặng – chợt lên tiếng: “Tiểu công chúa, bọn họ đều đã xuống dưới rồi, chúng ta… có xuống không?”.

“Hửm?”.

Nét mặt thay đổi trong thoáng chốc, Lạc Lâm ra vẻ ngờ vực: “Âm Cơ, lẽ nào ngươi mong ta đừng xuống?”.

“Nào có!”.

Âm Cơ vội vàng thanh minh: “Tiểu công chúa, ta nghe kể bên dưới vực Tử Vong có rất nhiều thứ cổ quái, sợ người bị lạc nên mới…”.

“Ồ, như vậy đó hả?”.

Lạc Lâm bỗng nở nụ cười ma mãnh, tuy nhiên rất nhanh liền biến mất, và khi nó vừa tan biến thì một bộ mặt khác liền thế chỗ: rất hung ác.

Nhưng, nào đã hết. Đi kèm với diện mạo hung ác kia còn có cả hành động nữa.

Linh lực khẽ động, từ đằng trước, loáng cái Lạc Lâm đã xuất hiện sau lưng Âm Cơ, kế đấy thì giơ chân tung hằn một cước rõ đau.

“Binh!”.

“A a a…!”.