Chương 163: Tông Môn Chi Chiến

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vạn Kiếm Môn, Thần Đao Môn, Yêu Tông, Thanh Y Lâu, Bách Hải Đường, Hồng Diệp Cốc, Nhạc Hàn Sơn, Minh Đạo Các, đó chính là tên của tám đại tông môn đứng đầu Vân Lam đại lục hiện nay. Tuy nói tất cả đều là danh môn chính phái, lấy nghĩa làm đầu, thế nhưng xung đột, tranh đấu vẫn là điều khó tránh khỏi. Nguyên nhân thì có rất nhiều, nhưng thiết nghĩ cốt yếu nhất vẫn là hai chữ “danh lợi”.

Có câu “Lợi ích mười cân, thân tình mười lạng”, “Chim chết vì mồi, người chết vì tiền”, “Hữu lợi bất từ nan, phi danh bất kiến ”…

“Danh lợi”, hai chữ này thật sự là rất nặng.

Đừng nghĩ người tu đạo thì xem thường danh, bất cần lợi. Cái gọi là không màng danh lợi bất quá chỉ giới hạn trong một khuôn khổ nhỏ hẹp nào đó mà thôi. Vàng bạc châu báu, cao lương mỹ vị, bọn họ đích thực là không cần. Trong mắt họ, chúng chẳng có nghĩa lý gì cả. Nhưng nếu đổi lại là linh đan, thánh dược, tiên khí, phù bảo thì sao? Bọn họ có thật là không cần? Thật là không màng?

Chẳng mấy ai thoát được cái vòng danh lợi cả. Hoặc nhiều hoặc ít, hoặc tốt hoặc xấu, hết thảy đều vương vào…

Tu sĩ thì sao? Bất quá cũng chỉ là những kẻ sống trong cõi trần tục mà thôi. Thần tiên còn chưa chắc ra được thì huống hồ là tu sĩ.

Xét theo khía cạnh nào đó, trừ bỏ chênh lệch về thọ mệnh và tu vi thì tu sĩ và phàm nhân bình thường cũng không khác biệt bao nhiêu. Chẳng qua là kẻ ít người nhiều, kẻ thấp người cao…

Nếu như kẻ trần tục vì danh lợi mà tranh đấu thì người tu đạo cũng vì lợi danh mà đấu tranh vậy thôi, thậm chí mức độ e là còn thảm khốc hơn nhiều. Lại nói, trong tầng lớp tu đạo lại chia ra làm hai nhánh là chính đạo và tà đạo. Tà đạo thì không đề cập làm gì, với bọn họ thì chém giết tranh đoạt đã là chuyện quá đỗi bình thường. Riêng về chính đạo, như đã nói, mặc dù không ác liệt và sặc mùi máu tanh như tà đạo nhưng đấu đá tranh giành vẫn là việc khó tránh khỏi. Trong đó, đỉnh cao của sự đấu đá tranh giành này, nó được thể hiện rõ ràng nhất trong mối quan hệ công khai lẫn ngấm ngầm giữa tám đại tông môn của Vân Lam đại lục hiện nay.

Vạn Kiếm Môn, Thần Đao Môn, Yêu Tông, Thanh Y Lâu, Bách Hải Đường, Hồng Diệp Cốc, Nhạc Hàn Sơn, Minh Đạo Các, có môn phái nào lại không muốn vươn lên tất cả để trở thành Vân Lam đệ nhất tông môn?

Đúng vậy. Tám đại tông môn kia, kẻ nào cũng đều muốn cả. Tại sao lại không? Nắm giữ một môn phái và chi phối toàn bộ đại lục Vân Lam, cái nào danh to lợi lớn thì thiết nghĩ đến một đứa trẻ cũng biết được. Và như thế, một kết quả tất yếu xảy ra: tranh đấu. Tất nhiên, sự tranh đấu này không chỉ được hình thành từ tham vọng mà còn bắt nguồn từ nhiều nguyên nhân khác nữa. Tự vệ chính là một trong số đó.

Tu đạo giới cường giả vi tôn, giảng giải không phải đạo lý mà là sức mạnh. Nếu ngươi có đạo lý mà không có sức mạnh thì đạo lý của ngươi bất quá cũng chỉ là đạo lý rỗng tếch mà thôi, sẽ chẳng ai thèm nghe ngươi cả.

Ví như trường hợp của tám đại tông môn, mặc dù hiện nay kẻ nào cũng phong quang rực rỡ, danh truyền tám hướng, người người kính nể, tuy nhiên, chỉ cần một khi thực lực của họ suy giảm thì ngay lập tức, tất cả đều sẽ sụp đổ. Cái gì hào quang, cái gì danh vọng, cái gì nể trọng, hết thảy đều sẽ mất hết. Thậm chí nếu như họ bị thôn tính và diệt vong thì cũng không phải việc gì đáng kinh ngạc. Trong lịch sử của tu đạo giới Vân Lam đại lục, số đại tông môn từng bị diệt vong… có rất nhiều.