Chương 472: Người... Cần Trưởng Thành

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chỉ tội cho Lạc Lâm, từ đầu đến cuối đều chẳng hề hay biết chút gì về thân phận huyết lệ của mình. Nàng cứ đinh ninh rằng ván cược lần trước là công bằng, thua cuộc chỉ bởi vì mình chưa đủ cố gắng, chưa đủ tập trung, minh mẫn lúc tu hành, dù rằng thực tế thì nàng đã. Cũng như thế, đối với ván cược thứ hai vừa bắt đầu này, nàng vẫn cho nó là minh bạch, là công bằng, dù rằng nó vốn không phải.

Lạc Lâm nàng nghĩ nếu lần này nàng quyết tâm hơn, cố gắng hơn hơn và minh mẫn hơn thì trong vòng ba tháng tới nàng sẽ tu luyện được tầng thứ nhất của Huyết Ma Kinh đến tiểu thành. Nàng tin nếu một tên Dị Chủng thấp hèn như Thi Quỷ đã làm được thì Lạc Lâm nàng nhất định cũng sẽ làm được, thậm chí còn làm tốt hơn.

Phải. Lạc Lâm, nàng vẫn quá quan trọng vấn đề gốc gác, thân phận. Nàng tự hào, nàng tin tưởng và nàng lại tiếp tục đánh cược mà không hề biết rằng hành động của mình là cỡ nào ngu ngốc. Chí ít thì trong mắt Thi Quỷ là như thế.

Đúng vậy. Lạc Lâm, rốt cuộc thì từ đầu đến cuối nàng đều chỉ như một kẻ ngốc lấy đá đập chân mình, tự đưa thân vào tròng mà thôi.

Một kẻ đáng thương.

Nhưng ai sẽ thương nàng đây?

Thi Quỷ thì hẳn là không rồi. Còn về Lạc Mai Tiên, dù có muốn thì nàng cũng chẳng trợ giúp hay bênh vực gì được. Đơn giản là bởi Lạc Lâm lẫn Nghinh Tử, cả hai đều không ai nói lại chuyện cá cược với nàng. Cho tới bây giờ nàng vẫn còn đang nghĩ việc Lạc Lâm chăm chỉ tu luyện là vì lý do khác.

Từ khi trở lại tiếp quản quyền hành đến nay, Lạc Mai Tiên thật sự là quá bận rộn để có thể tự mình đi tìm hiểu mọi thứ, sinh nghi với mọi điều. Thay vì chỉ mỗi Lạc Lâm như trước kia thì bây giờ tâm trí nàng đã bị chi phối bởi rất nhiều thứ rồi…

Ở thời điểm hiện tại, thiết nghĩ ngoài Thi Quỷ thì cũng chỉ còn một người là thấy và hiểu được những gì Lạc Lâm đã và đang phải trải qua: Nghinh Tử.

Nàng vẫn luôn ở đây, trong Tử Trúc Lâm này. Không phải Thi Quỷ mà Lạc Lâm mới là người nàng dành nhiều thời gian hơn cả. Gần như mọi lúc nàng đều lặng lẽ theo sau Lạc Lâm.

Cũng chính vì gần nhau như vậy, quan tâm như vậy nên hầu như hết thảy mọi hành động, mọi lời nói của Lạc Lâm Nghinh Tử nàng đều thấy và nghe được. Và cũng bởi vì nghe, cũng bởi vì thấy nên đối với chuyện cá cược của Lạc Lâm, trong lòng nàng đã rất không thoải mái.

Chẳng phải suy đoán mà đấy là sự thật. Nghinh Tử, nàng không thích ván cược giữa Lạc Lâm và Thi Quỷ. Minh chứng là lúc này đây, nàng đã giận. Tất nhiên đối tượng không thể nào là Lạc Lâm rồi.

Kẻ mà Nghinh Tử giận là Thi Quỷ. Hiện tại nàng chính là đang đứng trước bên trong căn nhà trúc của hắn, chính là đang dùng đôi mắt đờ đẫn của mình để nhìn chằm chằm hắn.

Nhưng lạ là… nàng lại không nói, hay đúng hơn là không viết gì. Một chữ cũng không.

“Nghinh Tử”. – Đợi mãi vẫn chưa thấy Nghinh Tử nói năng hay là làm ra hành động gì khác, Thi Quỷ đành chủ động lên tiếng – “Ngươi lại giận ta phải không?”.

Hồi đáp là im lặng. Cái im lặng của sự đồng tình.

“Nghinh Tử, ngươi không thắc mắc, không muốn hỏi gì sao?”. – Bên kia tiếng Thi Quỷ lại vang lên.

Và đáp lại… như cũ vẫn là im lặng.

Nghinh Tử, nàng đứng đấy, mắt nhìn chằm mà chẳng phản ứng gì cả. Nàng trông cứ như thể đã biến thành một pho tượng rồi vậy. Mặc dù trước giờ nàng vẫn thường luôn giống tượng, thế nhưng chí ít cũng là một bức tượng biết nâng tay để viết. Đằng này… một cái nhích khẽ cũng không thấy được…

“Xem ra nàng ấy thật đang rất giận”.

Thầm nghĩ, Thi Quỷ chuyển mình bước về phía trước. Tuy nhiên, đích đến thì lại không phải Nghinh Tử. Chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ mà Nghinh Tử thường ghé qua ngồi mới là chỗ hắn dừng chân.

Trước sự dõi theo của Nghinh Tử phía sau, hắn nâng tay đặt lên thành ghế, lướt nhẹ một đoạn ngắn rồi dời đi, những ngón tay chuyển từ ghế sang khung cửa.

Mắt hướng ra bên ngoài, trong cái nhìn còn ẩn giấu nhiều tâm tư, Thi Quỷ nói, giọng trầm đi hẳn:

“Người… cần trưởng thành…”.

Sau một câu không đầu chẳng cuối nọ, hắn dừng trong giây lát rồi mới lại tiếp tục: “Nghinh Tử, chỉ có những đóa Tử Mân Côi thấm đượm trong nắng, hát ca trong gió và tắm gội trong sương mới là vững vàng nhất, với ta cũng là xinh đẹp nhất…”.

Hai câu rồi thôi. Thi Quỷ, hắn đã không nói gì thêm nữa…

Những lời kia của hắn, Nghinh Tử hiểu được hay không và hiểu được bao nhiêu thì chẳng ai rõ. Chỉ biết là kể từ sau hôm đó, nàng đã không còn trò chuyện với Thi Quỷ, cũng không còn đặt chân vào căn nhà trúc của hắn nữa. Giống như Lạc Lâm, từ sáng đến tối nàng đều ở bên trong tòa kim tháp, một bước cũng chưa từng ra khỏi.

Cứ thế, một ngày rồi một ngày, hết một đêm rồi đến một đêm, sự xa cách lạnh nhạt càng lúc càng kéo dài thêm. Tử Trúc Lâm, nó cũng vì vậy mà dần trở nên lặng lẽ, hoang vu…

Cá không có người câu, vườn chẳng còn ai ngắm, cỏ dại thì mỗi lúc một cao hơn, mỗi lúc một dày hơn…

Khung cảnh thật cũng có vài phần thê lương.

Giữa lúc ấy, trong bối cảnh ấy, Thi Quỷ, hắn lại đang làm gì?

Đáp án… là tu luyện. Hắn vốn dĩ là tu sĩ chứ không phải người cắt cỏ, chăm hoa. Lạc Lâm bế quan hay chuyện Nghinh Tử xa cách, với hắn thì nó cũng chẳng ảnh hưởng nhiều lắm.

Cứ mãi gần gũi lại chắc gì đã tốt?

Huống hồ… hắn thấy như thế cũng thật nhàm chán vô vị…

Lúc này, Thi Quỷ như cũ vẫn đang ở Tử Trúc Lâm. Tuy nhiên, thay vì căn nhà trúc, ao cá hay vườn hoa Tử Mân Côi như trước thì nơi hắn đang đứng lại là một góc khác, sâu bên trong cánh rừng.

Ở chỗ này, ngoài trúc ra thì cũng chỉ có trúc, không còn thứ gì khác nữa cả. Từ trước ra sau, từ phải qua trái hay là từ trái qua phải, bất kể là nhìn theo hướng nào thì thứ thấy được vẫn chỉ có một màu xanh tươi mát. Hết thảy đều là trúc.

Hôm nay, giữa hàng ngàn cây trúc bao quanh này, Thi Quỷ đang tu luyện. Thật ra thì không phải mới đây mà đã bắt đầu từ sáng sớm rồi.

Thứ mà hắn luyện thì hiển nhiên là Linh Lung Đồng Ngọc Công. Có điều, thay vì tâm pháp thì hiện giờ, đang được luyện đây lại là thần thông.

Tu vi của hắn đã đột phá được một thời gian, tâm pháp cũng đã hoàn toàn thành thục rồi, vậy nên tu luyện thần thông lúc này chính là lựa chọn tốt nhất. Dẫu sao thì sau mấy lần cảnh giới đột phá liên tiếp trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, căn cơ khó tránh có điểm thiếu sót, chững lại để củng cố âu cũng là hợp lẽ.

Lại nói, số bảo vật mang thuộc tính âm hàn mà Lạc Mai Tiên cung cấp hiện cũng đã bị hắn dùng hết, dù muốn thì cũng khó lòng tu luyện tiếp được.

Tuy nói Lạc Mai Tiên là lãnh chủ một phương nhưng thân gia xét ra lại chẳng phải giàu có gì cho cam, khả năng cung ứng là có hạn. Lần trước nàng vì chuẩn bị số bảo vật kia đã phải hao tổn rất nhiều tâm tư rồi, nếu mà lại bảo nàng tiếp tục xuất ra nữa thì…

Thi Quỷ khẳng định là nàng sẽ không đồng ý. Chẳng những không đồng ý mà e là sẽ còn trút giận lên hắn nữa.

Hôm nay đã không phải ngày đó, tình hình Lạc Lâm đã chuyển biến, cục diện đã thay đổi, Lạc Mai Tiên nàng chắc chắn sẽ tính “toán hơn” hơn với hắn. Tính rất kỹ nữa là khác.

“Cứ tạm gác lại một thời gian đi”.

Đấy là quyết định của Thi Quỷ. Trước mắt, so với tiếp tục đề thăng tu vi thì hắn cảm thấy gia tăng thủ đoạn bảo mệnh mới là tốt nhất. Sắp tới đây, khi mà Lạc Lâm luyện xong tầng thứ nhất của Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công thì công việc của hắn sẽ kéo tới không ít. Để có năng lực ứng phó thì tu luyện thần thông là lựa chọn thích hợp nhất. Trong trường hợp hiện tại, so với cảnh giới thì thần thông là thứ dễ đề thăng hơn cả. Và đó cũng chính là lý do cho sự có mặt của hắn tại đây, sâu trong cánh rừng trúc này.