Chương 113: Lần Nữa Bất Tỉnh

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Hức hức… Vương Chi… Đồ ngu ngốc… Đồ đần độn… Hức hức…“.

Ni Na bởi vì tâm trạng đau buồn mà chưa thể nhận ra rằng mình đang có một hành động rất tàn nhẫn với Vương Chi. Chẳng những siết chặt hơi thở mà còn trách mắng hắn, thật là…

Còn Vương Chi ư?

Tâm trí hắn hiện giờ đang rất mơ hồ, trong khi sức lực thì… cực kỳ yếu, đến mức muốn giơ tay đẩy kẻ đang đối xử tàn nhẫn với mình ra cũng không nổi. Việc duy nhất hắn có thể làm là cố phát ra những tiếng “ưm ưm” tội nghiệp và gắng nhúc nhích mấy ngón tay.

May cho hắn, ngoài Lăng Tố thì vẫn có nhiều người còn minh mẫn. Hà Khương, Hà Linh, Hoàng Nữ Tú Anh, Cao Cường,… đều lần lượt phát hiện tình trạng của hắn. Tiểu Bá Vương là người đầu tiên lên tiếng:

“Ni đạo hữu, hình như… hình như hắn sống lại rồi!“.

Sống lại?

Người đã chết rồi có thể sống lại được sao?

Ni Na nghĩ Tiểu Bá Vương là đang an ủi mình, mặc dù mấy lời an ủi này…

“Ni Na tỷ, Vương sư đệ… Vương sư đệ… tay hắn đang cử động!“. – Lần này thì đến lượt Hà Linh trực tiếp nói.

Tay cử động?

Theo phản xạ, Ni Na nhìn xuống…

Nhúc nhích… nhúc nhích…

Nó… nó đúng thật là đang cử động…

Gương mặt Ni Na tức thì biến đổi, đến cả tiếng khóc thút thít cũng im bặt tự lúc nào chẳng rõ. Một cách chầm chậm, nàng đưa tay nâng đầu Vương Chi lên, trùng hợp làm sao, lúc này hắn cũng vừa mở mắt ra…

Và thế là hai gương mặt, bốn con mắt cuốn vào nhau một cách say đắm…

Một giây… Hai giây… Ba giây…

“A a a a!!“.

Một tiếng thét chói tai vang lên. Chủ nhân của nó không ai khác, chính là Ni Na. Cùng với tiếng thét, nàng còn làm ra một hành động vô cùng ấn tượng, đến mức mà cả đời Vương Chi cũng chẳng thể nào quên được: Nàng dùng cả hai tay đem hất tung hắn lên.

Ni Na nàng có thân phận gì?

Nàng là một tu sĩ! Tu vi của nàng là Linh tuyền cảnh hậu kỳ hàng thật giá thật!

Một cú hất tung bằng cả hai tay của tu sĩ Linh tuyền cảnh có bao nhiêu cân lượng?

Chính xác thì không đong đếm được. Chỉ thấy sau khi hứng chịu đòn “tấn công” bất thình lình nọ thì cả người Vương Chi lập tức bay lên không trung.

… bay lên… bay lên…

… xoay một vòng… lộn một vòng… lộn một vòng… lộn thêm một vòng… rồi lại lộn thêm một vòng…

… cuối cùng thì…

“Rầm!” một tiếng. Hắn nằm bất động trên nền đất cứng. Đăng bởi: admin