Chương 603: Lạc Bắc bi ai

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Khổ Qua Đằng”, đấy là những gì được viết.

Với đại đa số người, danh tự Khổ Qua Đằng có lẽ rất ư xa lạ, tuy nhiên, Lạc Bắc thì khác. Hắn chẳng những biết mà còn là biết rất rõ. Từ nhỏ đến lớn, thứ gì Lạc Bắc hắn có thể thiếu chứ cổ thư, cổ tịch thì khá dư dả. Xét trong toàn bộ Hồng Uy Thiên Quốc, Thiên Lạc Thiên mà hắn đã và đang cư ngụ đây trước nay vẫn đều luôn là nơi cất chứa nhiều loại thư điển trân quý và cao cấp nhất. So với nó, thư viện hoàng gia cũng chả tính là gì.

Theo như những kiến thức Lạc Bắc hắn tiếp thu thì Khổ Qua Đằng là một trong những sản phẩm đặc hữu duy chỉ Thiên Vu tộc mới tinh chế ra được. Thành phần của nó khá đa dạng, bao gồm nhiều loại dược liệu quý giá như: Không Linh Thảo, Dưỡng Tâm Thất, An Hồn Thủy, Minh Điệp Huyết, Hồng Sa Tủy,…, cực kỳ hi hữu. Thậm chí ngày nay, một vài loại trong số đó đã sớm tuyệt tích.

Đại trân tất có đại dụng. Khổ Qua Đằng dĩ nhiên vô cùng hữu ích. Thanh tâm, dưỡng thần, bồi bổ chân nguyên, cố tinh định khí,…, tất cả đều mang đến hiệu quả đáng mong chờ. Tuy nhiên, khiến người hướng tới nhất vẫn là công dụng chủ chốt của nó: đột phá bình cảnh.

Trùng hợp thay, đây lại là điều mà Lạc Bắc vẫn đang tìm kiếm.

Trăm năm về trước, Lạc Bắc sớm đã tu luyện tới cảnh giới Thiên hà đệ cửu trọng hậu kỳ đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa liền tiến vào hàng ngũ tu sĩ Linh anh, thành tựu chân nhân. Tiếc rằng…

Chân nhân, nó há lại dễ dàng thành tựu?

Tư chất Lạc Bắc dẫu cao nhưng muốn đột phá cũng không thể ngày một ngày hai mà xong. Chân nhân là cần có cảm ngộ, tự thân nắm bắt. Kinh nghiệm người ngoài truyền đạt cho bất quá cũng chỉ trợ giúp một phần nhỏ thôi. Nghe mà không thấy, biết mà không hiểu, đột phá ư? Viễn vong.

Trong giới tu đạo, xét tám đại cảnh giới mà thế nhân ngày nay biết tới: Phàm thai, Khai nhãn, Tích thủy, Linh tuyền, Linh châu, Thiên hà, Linh anh, Đại hải thì có ba cột mốc được lấy làm thước đo tiêu chuẩn: Thứ nhất Khai nhãn, thứ hai Linh châu và thứ ba là Linh anh với độ trọng yếu tăng dần từ thấp đến cao.

Nếu như Khai nhãn mở ra “thiên địa” bên trong đan điền, Linh châu tạo lập mầm mống thì Linh anh cảnh chính là thời khắc đâm chồi sinh trưởng, chuyển từ “hạt” sang “cây”. Đây là giai đoạn khó khăn và phức tạp nhất. Một khi vượt qua thì tu sĩ coi như đã rũ bỏ đi một nửa phàm thân, thoát khỏi giới hạn, thành tựu chân nhân chi cảnh. Bằng như không thể vượt qua…

Cả đời bất quá cũng chỉ là một phàm nhân, vô vọng trường sinh.

Lẽ dĩ nhiên, với xuất thân là một đại ác ma cao quý, thành viên của Thiên Lạc Thiên chí thượng Hồng Uy, Lạc Bắc tuyệt chẳng thể nào lại cam tâm sống đời phàm nhân vô vọng trường sinh như thế được. Linh anh, đấy mới là mục tiêu mà hắn hướng đến, và phải đạt được.

Chỉ có điều…

Trời xanh vốn luôn thích trêu ngươi. Tư chất cao, ngộ tính tốt chưa chắc đã thành tựu được chân nhân. Đen đủi thay, Lạc Bắc lại chính là người được lão thiên “chiếu cố” mà đem ra trêu đùa. Từ một tên thái điểu Phàm thai cảnh cho tới cường giả Thiên hà đệ cửu trọng hậu kỳ đỉnh phong, Lạc Bắc hắn tu luyện chỉ bất quá hai trăm năm mà thôi. Thế nhưng từ Thiên hà đệ cửu trọng hậu kỳ đỉnh phong, một bước cuối cùng để tiến vào chân nhân chi cảnh, Lạc Bắc hắn dù cố gắng ra sao, nỗ lực cỡ nào, đổi lại cũng chỉ là phí công vô ích.

Một trăm năm. Suốt một trăm năm ròng hắn đi khắp đại giang nam bắc, từ đế đô cho đến thành trì, từ Hồng Uy Thiên Quốc mạo hiểm sang tận Nhược Lan Đế Quốc để tìm cách đột phá bình cảnh…

Khổ, nó lớn nhường nào? Cay đắng nếm trải lại là bao nhiêu?

Ấy vậy mà… Trời già vẫn chẳng thương cho.

Sau vô số lần than trách, oán hận, Lạc Bắc thật đã gần như là hoàn toàn tuyệt vọng. Thời gian gần đây, hắn thậm chí còn không buồn đoái hoài tới việc tu hành. Chuyến này đi tới Đại La, mục đích ban đầu của hắn cũng chỉ đơn giản thăm thú mà thôi, lấy được bản đồ cổ tích Thiên Vu là chuyện nằm ngoài ý muốn. Thậm chí kể cả việc hắn tiến vào đây thăm dò, phần lớn nguyên do, thay vì bảo vật chi bằng nói hắn vì thoả sự hiếu kỳ thì sẽ đúng hơn.

Nhưng, ai mà ngờ, chính tại chỗ này, Lạc Bắc hắn lại vô tình thấy được Khổ Qua Đằng – thứ bảo vật có thể trợ giúp tu sĩ dễ dàng phá tan bình cảnh, thành tựu chân nhân.

Vui mừng?

Hắn tất nhiên đã. Đâý là sự vui sướng thật sự, xuất phát từ nội tâm chứ chẳng phải giả tạo như thời điểm thu thập các loại tài bảo trước đó.

Nhưng, lại một lần nữa nhưng… Thiên ý trêu ngươi, trời già cứ luôn thích đùa giỡn thế nhân. Khổ Qua Đằng kia, Lạc Bắc hắn thấy được lại không làm sao lấy được. Xung quanh bảo vật có tồn tại cấm chế, rất ác liệt, tới nỗi khiến hắn động cũng không dám động.
“… Trăm năm mòn mỏi kiếm tìm, nay nó đã hiện ra trước mắt, Lạc Bắc ta lẽ nào chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn?”.

“Nhưng cấm chế này… Lúc nãy thử dùng thần thức, vừa mới tiếp xúc liền bị đánh bật, súyt chút nữa thì làm nó bạo động…”.

“Nếu ta sử dụng bảo vật tỷ tỷ tặng cho, tin tưởng có thể phá bỏ mà bản thân cũng bảo toàn lành lặn. Chỉ là… E tới chừng đó, Khổ Qua Đằng cũng sẽ bị chính cấm chế hủy đi…”.

Đứng trước chiếc lọ cất chứa Khổ Qua Đằng, Lạc Bắc cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì chưa thể tìm ra biện pháp chu toàn. Lúc này, muốn đảm bảo cho bản thân và Khổ Qua Đằng đều vẹn nguyên, hắn chỉ có duy nhất một lựa chọn: trở về mời tỷ tỷ đến đây trợ giúp.

Thế nhưng…

Ở đây là chốn hoang sơn dã lĩnh, lại cách đế đô quá xa, nếu mà quay về…

Cổ tích vốn chẳng của riêng ai, bảo vật càng không đợi người, Lạc Bắc hắn nếu có thể tìm thấy thì người khác cũng có thể. Biết đâu chừng trong lúc hắn rời đi, chưa kịp quay lại thì tài bảo đã sớm bị người ta lấy mất rồi. Khả năng dù nhỏ nhưng không phải là không thể xảy ra…

“Biết trước như vầy thì đã dẫn theo vài vị chân nhân cảnh rồi…”.

“Ài…”.

Đem ánh mắt trên chiếc lọ nhỏ thu hồi, Lạc Bắc ngửa mặt hướng trời cao than trách: “Lão thiên à lão thiên, ông cũng thật là biết chiếu cố ta mà. Dày vò ta cả trăm năm, khiến ta tuyệt vọng xong lại cho ta nhìn thấy hy vọng…”.

“Ài… Ta thực không biết thời điểm ta quay lại đây, Khổ Qua Đằng liệu vẫn còn hay đã bị người lấy mất”.

Trong lòng, Lạc Bắc đúng là khá lo lắng chuyện này. Biết sao được, nói sao thì hắn cũng bị trời cao “chiếu cố” cả trăm năm rồi a. Một chút sợ sệt âu cũng nên đấy.

“Thôi thì đành vậy”.

Trải qua một hồi bất cam, luyến tiếc, sau cùng thì Lạc Bắc cũng hạ xuống quyết tâm… để rời đi. Đó đã là lựa chọn tốt nhất rồi.

Tuy nhiên, nơi mà hắn hướng đến, nó lại không phải đế đô, không phải Thiên Lạc Thiên. Mục tiêu kế tiếp của hắn là ba hướng đông, nam, bắc còn lại bên trong cổ tích Thiên Vu này.

Ngẫm mà xem, chỉ một hướng tây này thôi hắn đã thu được biết bao nhiêu là tài bảo, lại còn tìm ra cả Khổ Qua Đằng; thế thì với ba hướng khác, bảo vật há lại chẳng có? Nói không chừng hắn sẽ lấy được thứ gì đó có công dụng tương tự như Khổ Qua Đằng…

Chặn đường phía trước rất đáng để chờ mong đấy.

Và như thế, mang theo hy vọng, Lạc Bắc xoay bước chuẩn bị rời khỏi căn phòng.

Chỉ là, chân còn chưa kịp nhấc lên đến bước thứ ba thì hắn đã lập tức dừng lại. Kế đấy, bằng một loại bí thuật nào đó, hắn nhanh chóng di chuyển ra phía sau chiếc kệ duy nhất trong phòng, ẩn thân, lặng lẽ thả ra thần thức âm thầm quan sát.

Không mất quá lâu, từ phía bên ngoài, năm thân ảnh cùng nhau xuất hiện. Đích thị đám người Lạc Lâm, Thi Quỷ.