Chương 583: Xoa xoa nắn nắn...

Phù Thiên Ký

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Là gì ư?

Thật ra thì cũng không có gì, bất quá là “đùa nghịch” một tí thôi.

Như cũ vẫn trong tư thế ngồi chồm hổm ngay sát bên Âm Cơ, Lạc Lâm nhìn chằm chằm vào bộ ngực đồ sộ của đối phương, trong đầu không ngừng tự hỏi.

“Nàng ta có tận ba bầu ngực, cái nào cái nấy lại đều nở nang căng tròn như vầy, liệu có thấy nặng nề khó thở không nhỉ?”.

“Nghe bảo nữ nhân lúc sinh nở thì bộ ngực sẽ lớn hơn bình thường rất nhiều, ưm, bây giờ vốn liếng của nàng ta đã đồ sộ tới tầm cỡ này rồi, nếu mà còn to thêm nữa… Thật chẳng biết chúng có vì tranh giành địa bàn mà chèn ép đánh đập nhau không?”.

“Đối với Di Thù tộc, hễ phàm là nữ nhân thì ngực đều sẽ giống như nàng, có đến ba bầu, nhiều hơn nữ nhân các chủng tộc đại ác ma khác. Nếu rủi như… rủi như nữ nhân Di Thù tộc các nàng bị người ta cắt mất một bầu ngực thì sao? Liệu có bị ảnh hưởng gì tới lực lượng huyết mạch hay không?”.

Đại loại là như thế, những câu hỏi có phần ngây ngô và “chân chất”. Lạc Lâm, nàng cứ hỏi rồi lại hỏi, hết một câu lại đến một câu, cuối cùng chẳng rõ sau bao nhiêu câu, rốt cuộc thì nàng cũng tự mình kết thúc cái vấn đề về ngực này. Ở phần câu hỏi.

Bây giờ, nàng không hỏi nữa. Lạc Lâm nàng đã chán chê với những câu hỏi. Lúc này đây, thay vì hỏi, thay vì lặng im quan sát ngắm nhìn thì nàng muốn tự mình cảm nhận thông qua thực tế, bằng hành động thật sự cơ.

Đôi mắt tim tím lóe qua một tia khác lạ, Lạc Lâm đưa một bàn tay đặt ở phía trên mặt Âm Cơ, cách độ nửa gang, huơ qua huơ lại mấy lượt rồi sau đó mới kề môi áp sát vào tai đối phương, hỏi bằng giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve:

“Ngươi tỉnh chưa?”.

Đợi vài giây, Lạc Lâm lại lần nữa cất tiếng, vẫn bằng cái giọng thều thào như vừa rồi: “Tỉnh chưa? Dậy ăn kẹo này?”.

Vài giây nữa đã lại trôi qua.

Giống như cũ, Âm Cơ – đối tượng được Lạc Lâm hướng đến ấy, nàng hiện vẫn chưa có động tĩnh gì, xem chừng còn đang trong trạng thái hôn mê.

Lạc Lâm, nàng hiển nhiên cũng cho là như vậy. Và chính bởi vì cho là như vậy nên giờ phút này đây nàng mới bắt đầu triển khai hành động.

Trong dạ sớm đã có chủ ý, với đôi mắt ma mãnh cùng cái nhếch môi nồng đậm ý gian, nàng nhẹ nhàng nâng cả hai tay lên, hướng ngực Âm Cơ đưa tới, một cách chậm rãi…

Khoảng cách chẳng đáng là bao, dù từ tốn cũng bất quá vài ba nhịp thở thì đôi ma trảo của Lạc Lâm đã chạm đến mục tiêu. Hiện tại, chúng đang chiếm giữ hai trong số ba gò bồng đảo của Âm Cơ.

Yên vị được tầm năm hay sáu giây gì đấy, Lạc Lâm tiếp tục hành động. Sau cái nhìn len lén qua Nghinh Tử, nàng bắt đầu gia tăng thêm chút lực đạo, những ngón tay từ duỗi dần chuyển thành co…

“Ồ…”.

Động tác co tay diễn ra chưa được bao lâu thì Lạc Lâm đã phải dừng lại, miệng không kìm được bật thốt: “Căng thật”.

Thú thực là Lạc Lâm nàng đã bị Âm Cơ, hay đúng hơn là đôi gò bồng đảo của Âm Cơ làm cho ngạc nhiên. Trái với tưởng tượng của nàng, hai quả tuyết lê đang nằm trong tay nàng đây, chúng tuy mềm mại nhưng chẳng dễ bề bị thao túng một chút nào, so với những nữ nhân khác thì “cứng cáp” hơn thấy rõ.
Gò bồng đảo của Âm Cơ, chúng thật là săn chắc lắm. Mọi khi Lạc Lâm nàng vẫn thường tự nghĩ giống của bản thân thì đã xem là thượng đẳng, căng tràn mọng nước rồi, ai dè đâu…

Đứng trước Âm Cơ, vốn liếng của nàng có vẻ còn kém xa lắm a.

“Kích cỡ mỗi cái rõ ràng là ngang ngửa mình, vậy mà lại còn căng cứng hơn cả mình nữa chứ…”.

Nếu nói trong lòng Lạc Lâm hoàn toàn không có chút mất mát nào thì khẳng định là nói dối. Thực tế thì nàng đã. Cũng chẳng phải bởi do nàng ganh tị hay gì, đấy đơn giản chỉ là bản năng nữ nhân cả thôi. Mặc dù tuổi thực của nàng còn chưa tròn mười một, thế nhưng mà… nói sao thì vẫn cứ là nữ giới a.

“Ài… Thiển cận quá. Thiển cẩn quá đi…”.

Thầm thở dài than nhẹ một câu như vậy xong, Lạc Lâm lần nữa cúi đầu nhìn xuống mấy quả tuyết lê căng tròn mọng nước nơi ngực Âm Cơ, được một đỗi thì chu môi khẽ giọng lầm bầm: “Hừ, ta không tin là không nhào nặn thêm được ngươi”.

Và như thế, với quyết tâm trộn lẫn vài tia bực bội, Lạc Lâm tiếp tục công việc còn dang dở trước đó, hai tay bắt đầu xoa xoa nắn nắn…

Có một điều cần phải nhìn nhận, đó là hành động xoa nắn đợt này đây của nàng, nó đã diễn ra với lực đạo và tần suất cao hơn hẳn so với trước. Những ngón tay nàng càng lúc càng dụng lực, động tác cũng từ ôn nhu dần trở nên thô bạo…

Sàm sỡ. Rõ ràng là sàm sỡ!

Xâm phạm. Rành rành là xâm phạm!

Việc mà Lạc Lâm đang làm, nó quá thiếu đứng đắn, quá không tế nhị rồi. Đường đường là tiểu công chúa của Hồng Uy Thiên Quốc, một đại ác ma rất chi tôn quý lại nhân lúc kẻ khác mê man bất tỉnh giở trò khinh bạc, nếu truyền ra ngoài không khỏi sẽ bị người đánh giá đi. Hành vi quấy rối của nàng, nó quả thực chẳng hay ho gì mấy, rất khó để chấp nhận a.

Chỉ là, dù khó chấp nhận hơn nữa thì lại thế nào chứ, cũng đâu có nghĩa lý chi. Trong thạch động hiện đúng là có tận năm người đấy, thế nhưng để mắt tới hành vi của Lạc Lâm nàng thì làm gì có ai.

Thi Quỷ và Tiểu Kiều thì không cần nhắc đến, hai người bọn họ sớm đã lui vào phía sau thạch động, hơn nữa còn bày ra kết giới ngăn cách rồi. Lúc này, có khả năng nghe và nhìn thấy việc làm của Lạc Lâm nàng cũng duy chỉ mỗi mình Nghinh Tử mà thôi.

Nhưng là, Nghinh Tử sẽ để ý, sẽ bận tâm ư?

Chắc chắn là không. Mà không thì sao? Sẽ chẳng có lời nào truyền ra bên ngoài, điều tiếng căn bản là một con số không tròn trịa.

Sự thể nó chính là như vậy đấy, với thực trạng hiện giờ, thiết nghĩ chỉ cần đừng gây ảnh hưởng tới thương tích của Âm Cơ thì dẫu Lạc Lâm nàng có làm gì cũng chả bị ai nhắc nhở. Đã được tự tung tự tác thế rồi thì cớ chi nàng phải ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ mà thiểu não trầm tư?

Kể từ lúc gặp lại cô gái Tiểu Kiều kia, Thi Quỷ đã mặc định xem nàng như không khí rồi a. Lạc Lâm nàng đây cần gì phải vì hắn mà thấy phiền muộn…

“Hừ, cũng chỉ là tì nữ chứ có phải thê tử của ngươi đâu, quan tâm tới nhường ấy…”.

“Không thèm để ý đến ta thì thôi, làm như ta đây cần ngươi lắm… Thấy ngươi máu me đầy mình, người ta có lòng tốt hỏi han, chẳng cảm ơn thì chớ lại còn bơ ta…”.

Nhớ lại tràng cảnh bản thân bị người phớt lờ, mặc định xem như không khí, trong lòng Lạc Lâm liền sinh thêm mấy phần bực bội, môi bất giác mím chặt, lực đạo trên những ngón tay theo đó cũng đột ngột tăng mạnh.

“Ưm…”.

Chợt, một thanh âm khác lạ cất lên. Là từ bên dưới.

Thanh âm nọ, xét ra cũng chẳng lớn lao gì mấy, bất quá tựa tiếng gió lay mà thôi. Thế nhưng chính cái “tiếng gió lay” này, nó đã khiến Lạc Lâm phải khựng hẳn lại. Không chỉ động tác nơi tay mà còn cả hơi thở nơi mũi và ánh nhìn nơi mắt nữa.

Qua một đỗi bất động ngồi im, rốt cuộc thì Lạc Lâm cũng dần lấy lại bình tĩnh. Một cách chậm rãi, nàng đưa mắt liếc xuống bên dưới, nơi một đôi mắt khác cũng đang mở to khóa chặt lấy nàng.

Âm Cơ – nạn nhân bị nàng sàm sỡ từ nãy giờ – đã tỉnh lại.